Chương 89:
"Thưa thầy, Náu Mình chắc chắn sẽ không phải là Bóng Hình tiếp theo."
Biên tập: Chuối
Đài truyền hình, Lục Văn chụp quảng cáo ngoài trời xong đến đây quay show, trang điểm và làm xong, hắn còn thừa 10 phút để ăn. Vừa bóc lớp giấy gói Panini, Tôn Tiểu Kiếm sải bước đi tới.
Đây là phòng hóa trang dành riêng cho Lục Văn, Tôn Tiểu Kiếm bảo nhân viên công tác ra ngoài trước, đóng cửa lại, hắn kéo ghế ngồi xuống bên Lục Văn.
"Sao thế, có việc gì à?" Lục Văn hỏi.
Tôn Tiểu Kiếm kiềm chế sự hăng hái, hỏi tiếp: "Xem phim điện ảnh mới chiếu của đạo diễn Tằng chưa?"
Lục Văn đáp: "Xem rồi."
"Thấy thế nào?"
"Hay." Lục Văn mù mờ cắn bánh mì, nhồm nhoàm bảo: "Trình độ của đạo diễn Tằng vẫn thế, nhưng em thấy nó tốt hơn bộ phim lần trước của ông ấy."
Tôn Tiểu Kiếm nói: "Bộ phim này cách bộ phim trước gần 3 năm rồi còn gì, không tốt hơn mới lạ. Hiện tại đội ngũ sản xuất ban đầu đã bắt tay vào làm việc, chuẩn bị cho series phim tiếp theo."
Lục Văn ngạc nhiên: "Wow, thế quay nhanh nhanh tí, em muốn xem lắm đấy."
Tôn Tiểu Kiếm đẩy mạnh mắt kính, hỏi: "Cậu chỉ muốn xem thôi à?"
"Hả?" Lục Văn bị hỏi mà ngu người: "Chứ chả nhẽ em phải viết bài bình luận? Không được đâu, em kém môn Văn lắm."
Tôn Tiểu Kiếm không nhịn nổi nữa, đè tay lên vai phải Lục Văn, nói khẽ: "Nam chính của bộ phim mới chưa được quyết định, mời cậu đến thử vai."
Lục Văn không sao tin nổi: "Anh tìm cơ hội cho em à?"
"Ông tướng ơi, anh lấy đâu ra cái tài đấy!" Tôn Tiểu Kiếm cố nén kích động: "Đạo diễn Tuyển vai của đoàn phim liên hệ với anh, mời cậu đến thử vai!"
Lục Văn chần chừ tiêu hóa tin tức này, ekip của Tằng Chấn, chủ động mời, nam chính, xếp những cụm từ ấy thành một tổ hợp, hắn sung sướng siết chặt mười ngón tay, bóp cho giấy Panini biến dạng.
Cốc cốc, nhân viên thuộc ekip chương trình gõ cửa, nét mặt thân thiện báo sắp bắt đầu quay.
Lục Văn lau tay, giờ hắn đi đến đâu người ta cũng trưng vẻ mặt dễ gần và săn sóc hắn chu đáo, đơn giản vì hắn nổi tiếng. Nhưng năm nào trong làng giải trí chả có người hot, phần lớn hot xong thì lụi tắt như bấc đèn, còn số ít nhảy vọt lên mây thì thành ngôi sang không bao giờ rơi xuống nữa.
Lục Văn hiểu rõ, con đường dưới chân chưa đủ vững vàng, và tác phẩm xuất sắc mới là bàn đạp thực tế nhất. Nhưng tác phẩm cũng chia cấp độ, phim của đạo diễn lừng danh là lựa chọn có giá trị nhất.
Nói trắng ra là vai chính trong phim điện ảnh của Tằng Chấn có thể giúp hắn đứng vững, giúp hắn vọt lên một tầm cao mới.
Trước khi đến trường quay, Lục Văn gửi tin nhắn.
Điện thoại trên bàn rung lên ngắn ngủi, Cù Yến Đình cầm lấy, tựa lưng vào thành ghế mở wechat ra, Lục Văn nói tối nay hắn về Tử Sơn, hỏi anh có thể qua không.
Anh trả lời "OK" rồi úp ngược điện thoại lên tay vịn ghế, trong lòng phiền muộn.
Sẩm tối tan làm, Cù Yến Đình lái xe đến Khu biệt thự Tử Sơn, lâu rồi không tới đây, trong vườn trăm hoa đua nở, biệt thự màu trắng mở cổng, anh lái thẳng vào gara riêng.
Ban ngày chị Linh Linh đến đây dọn dẹp, giờ đang nấu cơm trong bếp. Cù Yến Đình thay giày lên tầng, nghe thấy trong nhà tắm có tiếng nước xoáy chế độ mát xa của bồn tắm, anh gõ cửa.
Trán Lục Văn đắp khăn mặt, nằm ngửa trong đống bọt cuồn cuộn, anh cất giọng: "Vào đi!"
Cù Yến Đình đẩy cửa bước đến bên bồn tắm, nhìn cái biết ngay tâm trạng Lục Văn tươi tỉnh, anh ngồi xuống ghế con và bảo: "Vừa về đến nhà à, trông em thoải mái nhỉ."
Lục Văn đã quen hưởng thụ, hắn nói: "Thầy Cù, anh kì lưng cho em đi."
Hắn xoay người đưa lưng về phía Cù Yến Đình và cúi xuống, sợi tóc trước trán nhỏ nước rơi vào bọt trắng tạo nên cái hố nhỏ. Cù Yến Đình xắn tay áo, vắt khăn lông ướt áp lên cột sống hơi gồ của hắn.
Lục Văn tìm lúc mở miệng: "Thầy Cù, hôm nay người đại diện nói với em, bộ phim tiếp theo của Tằng Chấn mời em đến thử vai."
Cù Yến Đình không thể hiện cảm xúc gì, anh nói: "Ừ, anh nghe nói rồi."
Còn Lục Văn thì rất kinh ngạc, hắn quay đầu lại: "Đồn cả sang giới biên kịch các anh rồi á? Hay là đạo diễn Tằng nói cho anh biết? Đồn nhanh thế, chẳng lẽ đoàn phim quyết định nội bộ sẽ chọn em?!"
Cù Yến Đình tát cho hắn phát: "Đừng ngọ nguậy."
Lục Văn xoay lưng về, trong giọng nói vẫn còn chất chứa sự vui mừng: "Em chỉ nói thế thôi chứ được tham gia thử vai là đủ rồi!"
Khăn ướt cọ sát, phủ lên làn da lớp nước óng ánh mới, Cù Yến Đình hỏi: "Em phấn khích lắm à?"
"Đương nhiên." Lục Văn nói không cần nghĩ: "Đây là Tằng Chấn đấy."
Đúng thế, đây là Tằng Chấn. Nhìn từ góc độ của người bình thường, tuy một đạo diễn lừng danh có đạo đức kém, nhưng phóng tầm mắt khắp giới giải trí, liệu được bao người sạch trong? Nếu nhập cả công và tư vào làm một thì chắc phải cắt đứt quan hệ với hơn nửa số người mất.
Cù Yến Đình vắt khăn lông, nước ấm chảy dọc sống lưng Lục Văn, anh nói: "Chắc không thiếu đoàn phim mời em nhỉ, còn bộ phim nào khác phù hợp không?"
Lục Văn chợt xoay người, bột nước bắn tóe, hắn tì mặt lên mép bồn và nói: "Những phim khác sao so được, anh cũng xem phim của ông ấy rồi đấy, quả thực rất tuyệt vời phải không?"
Về khách quan, Cù Yến Đình không tài nào phủ nhận được, anh vẫn nhớ rõ hôm ấy Lục Văn lầu bầu đầy hâm mộ, hy vọng một ngày nào đó được đóng phim của Tằng Chấn, không ngờ mới đó đã thành sự thật.
Nhưng về chủ quan, anh khuyên: "Tuy vậy..."
"Em hiểu anh muốn nói gì." Lục Văn ấn nút thay nước: "Chuyện riêng của Tằng Chấn, vợ hợp pháp của ông ấy còn chẳng thèm để ý, chứ nói gì đến một người ngoài không có tí liên quan nào như em..."
Cù Yến Đình im lặng, anh biết đây là cơ hội hiếm có với một diễn viên, không ai có thể chống cự được, công ty quản lý cũng tự suy xét, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào.
Bọt trong bồn dần dần biến mất, Cù Yến Đình rũ mắt nhìn, cố gắng biện bạch câu cuối cùng: "Anh thực sự không hy vọng em dính dáng gì đến ông ta."
Lục Văn nằm ngửa ra, giọng điệu đầy ắp khó hiểu: "Ngoài công việc ra thì còn dây dưa gì nữa, anh là học trò của Tằng Chấn, anh và Tằng Chân phải gần gũi hơn mới đúng chứ."
Khăn mặt rơi "bộp" vào trong nước, Cù Yến Đình đứng dậy với hai bàn tay ướt sũng, do dự kết thúc chủ đề này: "Anh đi xem chị Linh Linh nấu cơm xong chưa, em tắm nhanh lên rồi xuống nhà."
Lục Văn nghi ngờ mình nói sai gì đó, nhưng không rõ cụ thể là sai ở đâu, hắn đoán, có lẽ Cù Yến Đình thật sự rất kính mến Vương Minh Vũ, nên mới để bụng việc của Tằng Chấn?
Lúc ăn tối, Lục Văn không nhắc lại chuyện này, Cù Yến Đình thì càng im thin thít không nói năng gì, bầu không khí hơi nặng nề làm chị Linh Linh nhọc lòng, cứ tưởng họ cãi nhau.
Ăn xong, Cù Yến Đình ra vườn hoa xử lý đống hoa cỏ mà Trang Phàm Tâm tặng lúc mừng nhà mới. Chị Linh Linh nhét cho Lục Văn một bát việt quất đã rửa sạch, giục hắn đi chủ động dỗ dành người ta.
Lục Văn bưng bát việt quất đứng cách đó nửa mét như cha sứ nâng ngọn nến trên tay, hắn nói: "Thầy Cù, ăn việt quất tốt cho mắt, anh ăn không?"
Cù Yến Đình đang xới đất cho một