Chương 94:
"Vì tình yêu biến con người ta thành đứa trẻ và tình yêu cũng giúp con người ta trưởng thành."
Biên tập: Chuối
Khoảng 2 tiếng sau, chuông cửa reo vang, Lục Văn nhìn mắt mèo rồi mở cửa ra. Tôn Tiểu Kiếm mồ hôi mồ kê nhễ nhại đứng ngoài cửa, cà vạt lỏng lẻo xộc xệch, trạng thái bây giờ và trước buổi họp báo như hai người khác nhau.
Lục Văn nghiêng người nhường đường cho hắn vào và hỏi: "Sao rồi?"
Tôn Tiểu Kiếm sốt hết cả ruột bước vào phòng, đang định mở miệng thì trông thấy Cù Yến Đình ngồi trên sô pha, hắn sửng sốt: "Biên kịch Cù, anh đến đây vì chuyện này à?"
Ngại trưng khuôn mặt vừa khóc xong, Cù Yến Đình hơi cúi đầu, cầm chai nước khoáng trong khay và nói: "Uống hớp nước đi đã."
"Ôi, cảm ơn anh." Tôn Tiểu Kiếm nhận lấy vặn nắp, tu ừng ực hết hơn nửa chai, nghĩ đến quan hệ của Cù Yến Đình và Tằng Chấn làm hắn thấy lúng túng quá, bèn kéo Lục Văn sang một bên.
Nỗi ngờ vực và suy sụp căng đầy lồng ngực, Tôn Tiểu Kiếm sợ mình phun ra lửa, bèn nhỏ giọng chất vấn: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao cậu làm thế hả?!"
Lục Văn cụp mắt, bình tĩnh đáp: "Không tại sao hết."
Tôn Tiểu Kiếm tức đến nỗi phải huých hắn và mắng: "Không tại sao hết mà cậu đánh người ta? Đánh Tằng Chấn? Tiên sư nó cậu điên rồi à?!"
Lục Văn lùi về sau nửa bước, mím môi không chịu giải thích. Tôn Tiểu Kiếm rất cần được xả giận, hắn chỉ thẳng mặt Lục Văn nói: "Cậu có biết chuyện này ảnh hưởng xấu tới mức nào không? Ngôi sao mà lại đánh nhau, đánh đạo diễn nổi tiếng trước mặt bao người, cậu là trường hợp đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa đến giờ!"
Lục Văn kệ hắn chửi: "Tình hình hiện nay..."
"Tình hình hiện nay vui lắm, chả cần PR [1] luôn!" Tôn Tiểu Kiếm nghiến răng nghiến lợi: "Ảnh ọt, video lan khắp internet con mẹ nó rồi! Mấy chục phóng viên tận mắt chứng kiến, đừng nói đến chuyện chặn họng họ, cậu nhìn anh mà xem, anh bị cánh nhà báo xé xác đây này!"
[1] PR là quan hệ công chúng, làm tốt hơn hoặc thay đổi cái nhìn của công chúng với một người một sự việc một sản phẩm, không phải là quảng cáo bán hàng như nhiều người nhầm tưởng.
Hợp tác hai năm, Lục Văn gặp cả đống rắc rối, nhưng đây là lần đầu tiên Tôn Tiểu Kiếm phát rồ, hắn hiểu trên người một nghệ sĩ chất chồng tâm huyết của rất nhiều người, hắn nói bằng giọng áy náy: "Em sẽ tự mình gánh vác mọi hậu quả."
Tôn Tiểu Kiếm gần như rống lên: "Mả cha cậu định gánh vác kiểu gì hả?!"
Từ lúc vung nắm đấm, Lục Văn đã lường trước được hậu quả tệ nhất, hắn nói: "Em sẵn lòng hủy hợp đồng với công ty."
Ý hắn là vạch rõ giới hạn thì ảnh hưởng mà công ty và ekip phải chịu sẽ được giảm xuống thấp nhất, Tôn Tiểu Kiếm bùng cháy xong hơi rã rời, nói: "Ông tướng ơi, khó lắm cậu mới đi được đến ngày hôm nay đấy, cậu điên rồi phải không?"
Lục Văn nghiêm túc nói: "Anh đi được đến ngày hôm nay cũng đâu dễ, dẫn dắt người khác đi, dẫn dắt người thông minh và nghe lời chút, đừng tốn công tốn sức với em nữa."
Tôn Tiểu Kiếm chợt điếng người, hắn cảm giác Lục Văn đang hết sức tỉnh táo, dường như hành động hôm nay không chỉ là sự bốc đồng. Hắn không biết nguyên nhân nhưng hắn hiểu phẩm cách của Lục Văn.
"Rốt cuộc là tại vì sao?" Tôn Tiểu Kiếm túm hai tay Lục Văn, lại gần và hỏi: "Anh là người đại diện của cậu, cậu nói cho anh biết thì anh mới giúp được cậu."
Lục Văn im lặng không nói, hắn không thể tiết lộ bí mật riêng liên quan đến Cù Yến Đình. Chưa kể trong trường hợp không có bằng chứng xác thực thì nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Cù Yến Đình bước đến bên Lục Văn, duỗi tay đặt lên nắm đấm hằn gân xanh của hắn, chậm rãi tách ra, rồi áp lòng bàn tay mình vào đan xen mười ngón, anh trả lời: "Lục Văn làm thế là vì tôi."
Tôn Tiểu Kiếm kinh ngạc nhìn họ, hắn nhớ lại những chuyện mình từng chứng kiến, thế là bắt đầu lắp bắp: "Biên, biên kịch Cù, anh với cậu ấy là, là..."
Lục Văn thừa nhận: "Đúng thế, ra ngoài em là ngôi sao nổi tiếng, còn về nhà em là chú sói bé bỏng của thầy Cù."
Tôn Tiểu Kiếm sốc nặng, tu ừng ực hết sạch chai nước, điện thoại réo mãi, hắn không ở lại lâu được mà phải mau về công ty xử lý mọi chuyện.
Trước khi đi, Tôn Tiểu Kiếm dặn dò: "Quanh đây nhiều phóng viên săn đuổi lắm, cậu phải cẩn thận đấy."
"Ừm." Lục Văn tiễn hắn ra đến huyền quan: "Anh hãy suy nghĩ về lời em nói nhé."
"Suy nghĩ cục cứt."
Tôn Tiểu Kiếm quen Lục Văn từ lúc đi thực tập, đồ hàng hiệu lần đầu tiên hắn nhận được là món quà Lục Văn tặng hắn nhân dịp bảo vệ luận văn thành công, rồi khoang hạng nhất, phòng tổng thống, nhà hàng cao cấp, hắn đâu thể có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu được.
Một tay mơ mới vào nghề và một nghệ sĩ hạng 18 dắt tay nhau đi đến ngày hôm nay thì cũng phải rèn được ít kinh nghiệm, Tôn Tiểu Kiếm nói: "Cậu là nghệ sĩ đầu tiên tôi dẫn dắt, bất kể cậu hot hay flop thì tôi cũng sẽ không bỏ cậu. Dù cậu bị đóng băng hay phong sát thì cũng phải mời tôi ăn cơm chia tay rồi mới được tách nhau ra."
Cù Yến Đình tìm số của Vu Nam và nói với Tôn Tiểu Kiếm: "Đây là trợ lý của tôi, có việc gì cậu cứ tìm cậu ấy, cậu ấy quen bên truyền thông có thể giúp được."
"Được, cảm ơn biên kịch Cù." Tôn Tiểu Kiếm lưu lại rồi vội vàng đi mất.
Mãi đến xế chiều, giới truyền thông trong khách sạn mới đi hết, nhưng cánh nhà báo phóng viên vẫn vây đầy xung quanh Sophie. Để đảm bảo an toàn, Lục Văn gọi lão Nghiêm đánh xe công ty đến đón họ, rồi chạy thẳng ra từ bãi đỗ xe VIP.
Lục Văn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, xem xem có chiếc minibus nào khả nghi hay không, nửa tiếng sau mới nhận ra đang đi về phía Nam, hắn nói: "Chú Nghiêm, Vườn Lâm Tạ đâu phải hướng này?"
Lão Nghiêm nói: "Sắp tới chắc chắn cháu sẽ bị phóng viên bám đuôi, nhỡ chụp được ảnh cháu với cậu Cù thì phiền phức hơn, nên Lục tiên sinh bảo hai cháu tạm thời về Nam Loan ở vài ngày."
Lục Văn hỏi: "Bố cháu biết rồi à?"
Tin tức đã rải khắp nơi, không muốn biết cũng khó, Cù Yến Đình cảm giác mình không còn mặt mũi nào để gặp bố Lục Văn nữa, anh xoắn ngón tay và nói: "Để anh tự về Lâm Tạ vậy."
Lục Văn sợ anh đụng vào vết rách, bèn tách hai tay anh ra đặt lên đùi mình: "Không được, nếu bố mắng em thì anh phải xin xỏ giúp em."
Cù Yến Đình lo lắng nói: "Chú giận lắm à?"
"Không sao đâu, em nói đùa thôi." Lục Văn che miệng thì thầm bồi thêm: "Tâm trạng anh hôm nay tệ quá, anh ở một mình làm em lo lắm."
Cù Yến Đình thì thầm đáp: "Anh không sao, không có gì là không vượt qua được cả."
Nhưng chẳng có ai từ khi sinh ra đã mạnh mẽ hết, mọi sự mạnh mẽ đều phải đánh đổi bằng khó khăn gian khổ. Lục Văn hôn lên mu bàn tay Cù Yến Đình và nói: "Sau này có em bên anh."
Ô tô chạy về Nam Loan, đang lúc hoàng hôn, mặt trời ngả về Tây phết lên con dốc lát gạch đỏ lớp màu vàng óng, Lục Văn khoác vai Cù Yến Đình vào nhà, ăn tối trong phòng ăn nhỏ mà lần trước tổ chức sinh nhật.
Lục Chiến Kình chưa thay quần áo, rõ ràng đã chờ họ suốt từ bấy đến giờ, nhưng ông không nói gì cả, chỉ bảo chị Linh Linh dọn cơm ra. Lục Văn kéo ghế ngồi xuống, vừa trải khăn ăn vừa trộm nhìn sắc mặt Lục Chiến Kình.
"Đừng có lén la lén lút nữa." Lục Chiến Kình vạch trần hắn.
Lục Văn múc cho mình một bát canh, rồi múc cho Cù Yến Đình một bát nữa, sau đó cúi đầu ăn cơm. Thực ra mồm miệng hắn nhạt thếch, nhưng nói ra chỉ tổ làm người thân lo lắng chứ chả được ích gì.
Ba người ngồi đây đều vậy cả, trên bàn lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng nhai nuốt khẽ khàng đan cài. Đối diện đặt một chiếc Ipad mà Lục Chiến Kình dùng ban nãy, ông đã thấy tin tức nào, hot topic nào, trong lòng Lục Văn và Cù Yến Đình biết rõ.
Buổi họp báo bấm máy đột nhiên biến thành trò hề, hai người trong cuộc, một người là diễn viên đang hot sốt xình xịch, một người là đạo diễn tiếng tăm lẫy lừng, cho nên cực kỳ thu hút sự quan tâm.
Tin tức này như một hiện tượng mạng xã hội, hầu hết các phương tiện truyền thông có tiếng trong giới đều góp mặt đông đủ, tranh nhau đăng bài cùng một lúc, để hút mắt người đọc mà giật tít đùng đùng. Sau một thời gian lên men, tin tức ấy đã lan rộng khắp internet.
Ảnh Lục Văn phang toạc mồm Tằng Chấn được chụp từ nhiều góc độ khác nhau và vô số phiên bản clip, sự giận dữ và hung tợn của hắn phơi bày rõ nét trên màn hình. Còn Tằng Chấn, trước khi bị phang vẫn giữ nguyên nét cười nho nhã.
Sau một ngày, từ khóa "Lục Văn hành hung người khác" vẫn giữ vị trí đầu trên bảng hot search và trang nhất trên các nền tảng xã hội nhiều người dùng.
Cư dân mạng vẫn chưa quên tin tức hai ngày trước Tằng Chấn làm từ thiện, thế là lửa giận phừng phừng, cánh nhà báo tiện đà vẽ ra "Bảy mối tội đầu" của Lục Văn.
Họp báo mà kênh kiệu đến muộn, hỏi một đằng trả lời một nẻo không tôn trọng phóng viên, phớt lờ đồng nghiệp trong đoàn phim, hành hung đạo diễn, hủy hợp đồng bỏ diễn, phá hỏng quy tắc trong nghề, không đủ tư cách làm nghệ sĩ.
Về nguyên nhân Lục Văn hành hung người khác thì cũng đồn đại đủ kiểu, có người bảo hắn sau khi ký hợp đồng thì không hài lòng với mức cát xê được trả, đòi tăng giá ngay lúc ấy; có người bảo hắn không hài lòng với việc nam phụ nhiều đất diễn, không được thêm đất diễn nên thẹn quá hóa giận; có người bảo hắn