Chương 99:
Cậy không có kịch bản và thiết lập tính cách, Lục Văn bung lụa nói đủ chuyện trên trời dưới biển.
Biên tập: Chuối
Cù Yến Đình không ngờ mình sẽ được mời tham gia chương trình truyền hình, mà không ngờ hơn nữa là được chung đội với Lục Văn. Tạm thời anh chưa trả lời, nhưng Vu Nam mồm rộng đã đi loan tin khắp nơi, trước khi tan tầm cả Phòng làm việc biết hết rồi.
Mọi người phân tích rằng, lần đầu tiên Cù Yến Đình giữ chức đạo diễn sản xuất phim điện ảnh, với lại "Náu mình" đang bước đầu chuẩn bị, nếu tham gia một chương trình truyền hình hay ho thì khi phát sóng sẽ nhận được cơ hội tuyên truyền vô cùng tốt.
Cù Yến Đình cầm chìa khóa xe, nghĩ đi nghĩ lại, lý lẽ đó anh hiểu nhưng thực sự còn nhiều điều lo lắng quá, trên đường về, tắc trên cầu vượt 40 phút vẫn nghĩ ngợi chuyện ấy mãi.
Trời nóng lên, tiệm cơm nhỏ đối diện Lâm Tạ đổi menu, Cù Yến Đình chẳng muốn nấu cơm bèn mua đại hai suất xách về nhà. Tiếng nước trong nhà tắm dừng lại, Lục Văn cởi trần bước ra.
Cù Yến Đình cầm lòng chẳng đặng ngắm nghía hai múi cơ ngực và bảo: "Hình như to hơn thì phải?"
Nhờ đến phòng tập thể hình cả đấy, Lục Văn lảm nhảm bậy bạ: "Mùa hè đến rồi, một vài bộ phận có hiện tượng nóng nở lạnh co."
Phải như hồi xưa, Cù Yến Đình sẽ mặc kệ những kẻ ngả ngớn lẳng lơ, nhưng giờ không những đã quen mà còn thản nhiên đối đáp: "Một vài? Còn bộ phận nào nữa à?"
Lục Văn vẩy vẩy nước trên tóc: "Người ta xấu hổ lắm ứ nói đâu."
Cù Yến Đình tìm một vài bộ phim để tham khảo cách quay chụp, ánh sáng và mỹ thuật, vân vân... Mở màn chiếu ra, ngồi trên thảm trải sàn đằng trước sô pha vừa ăn vừa xem với Lục Văn.
Hết đoạn giới thiệu bước vào nội dung phim, chỉ đạo ánh sáng của bộ phim này là một người còn rất trẻ nhưng phong cách hết sức đặc biệt, Cù Yến Đình đã xem hết các tác phẩm mà anh ta từng góp mặt.
Lục Văn mở nắp hộp cơm, chê bai: "Chỉ ăn mỗi mì lạnh thôi à?"
"Em kêu nóng còn gì." Cù Yến Đình như đang dỗ dành trẻ con: "Tiền trong nhà cầm đi đầu tư hết rồi, tiền ra nước sông Đà mà tiền vào nhỏ giọt như cà phê phin, em cố chịu nhé."
Lục Văn trộn đều kim chi với dưa chuột thái sợi, lầu bầu: "Muốn một anh người yêu có tiền quá đi, chỉ cần mua được thịt là ngon rồi, chứ loại bạn trai ngay cả thịt cũng không cho mình ăn thì yêu đương nỗi gì."
Cù Yến Đình đưa mắt liếc hắn, nể mặt hai múi cơ ngực, anh quẳng điều khiển đứng dậy vào bếp, rán một đĩa thịt thăn bò và hai quả trứng, nướng vài lát bánh mì quệt phô mai.
Lục Văn rất hài lòng, ăn ngon lành phồng cả má. Hắn đã bắt tay vào đọc kịch bản "Náu mình" rồi, cơm nước xong xuôi bèn theo Cù Yến Đình vào phòng làm việc.
Một lần bị nhìn chằm chằm quá trình sửa cảnh giường chiếu và một lần làm hẳn chuyện hoang đàng trên bàn khiến Cù Yến Đình bây giờ sợ lắm, anh bảo: "Em về phòng ngủ mà đọc, đừng quấy rầy anh tăng ca."
Lục Văn vẫn cái luận điệu cũ: "Em cho anh hồng tụ thiêm hương."
Cù Yến Đình hết cách, dạo xưa anh không biết vì sao bố mẹ phải nuông chiều con cái, sau khi gặp Lục Văn mới từ từ thấu hiểu, cũng may đứa con gần 30 tuổi khá là biết điều, ngồi trên sofa nhỏ ngoan ngoãn đọc kịch bản.
Việc ai người nấy làm, mãi đến khi Lục Văn thấy hoa mắt chóng mặt, bèn cầm lọ thuốc nhỏ mắt vòng ra sau bàn. Cù Yến Đình kéo hắn xuống ghế, nhỏ thuốc xong bảo hắn nhắm một lúc.
Lục Văn nhắm mắt kéo Cù Yến Đình lên đùi mình, rồi tựa trán lên vai anh và nói: "Thầy ơi, em nhức đầu."
Cù Yến Đình nhủ bụng, mới học hành có 2 tiếng mà đã đổ bệnh nặng, anh giơ tay xoa bóp cho hắn, rồi chợt nói: "Ekip chương trình Trước sân khấu và sau hậu trường mời anh tham gia."
Lục Văn vỗ mạnh tay vịn: "Em biết ngay mà!"
"Thế sao em không hỏi anh?" Cù Yến Đình nghe ra giọng điệu vui vẻ của hắn.
"Em nghĩ anh sẽ nói với em." Lục Văn giải thích: "Nhưng mãi mà anh không nhắc đến, em đoán chắc anh đang đắn đo lắm nên em không hỏi."
Cù Yến Đình đáp: "Đúng là anh đang rất đắn đo." Anh bắt chước giọng điệu thường ngày của Lục Văn: "Lên chương trình, ôi, anh chưa bao giờ nghĩ tới."
Lục Văn nói thẳng: "Đó là một cơ hội tốt, em cực kỳ mong anh có thể tham gia."
Một chương trình thực tế phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh có sức lan tỏa mạnh mẽ và quảng bá hiệu quả hơn hàng chục buổi roadshow, huống gì Lục Văn vừa trải qua sóng to gió lớn, Cù Yến Đình vừa đổi nghề bắt đầu lại từ con số 0, cả 2 đều cần gây dựng danh tiếng với khán giả.
Cù Yến Đình hơi sợ sệt: "Nhưng phải đối mặt với ống kính và khán giả, mọi lời nói mọi hành động đều bị phơi bày, anh..."
Lục Văn an ủi anh: "Trong Liên hoan phim hay lần trước anh đã làm rất tốt mà."
"Hai chuyện này khác nhau chứ." Cù Yến Đình khẽ giọng phản bác.
Mỗi lần nói đến chuyện mà Cù Yến Đình không tự tin, Lục Văn mới thấy được sự nũng nịu từ anh, hắn bèn cố ý nói: "Đương nhiên là khác nhau rồi, chương trình thực tế có trả cát xê, cái nhà này đã chẳng giàu có gì cho cam, anh không hi sinh chút được à?"
Cù Yến Đình rầu rĩ nói: "Kể cả anh có thể khắc phục được vấn đề thì quan trọng nhất là chung đội với em kia kìa."
Lục Văn reo lên: "Đây là nét sáng giá nhất còn gì!"
"Sáng cái đầu em ấy." Cù Yến Đình nhận ra hai người không bao giờ có thể thống nhất suy nghĩ: "Em đã nghĩ đến những nguy hiểm sẽ xảy ra chưa? Nhỡ đâu bị người ta phát hiện ra thì sao, em không muốn kiếm cơm nữa à?"
Đương nhiên Lục Văn đã nghĩ cả rồi, hắn nói: "Chúng ta cẩn thận chút là được mà anh? Nếu anh tham gia thì quá trình làm phim cùng nhau của chúng ta sẽ được ghi chép lại, kỷ niệm chung không quan trọng hơn cái nhìn của khán giả ư?"
Cù Yến Đình im lặng, anh thừa nhận mình đã lung lay trong giây lát.
Lục Văn mở đôi mắt ướt nước nhìn Cù Yến Đình và rủ rỉ: "Anh là đạo diễn, em là diễn viên, thật tuyệt nếu anh quản lý em ngay trước ống kính."
Cù Yến Đình không khỏi phì cười, anh nhận ra càng ngày Lục Văn càng biết cách bắt bí mình. Anh phải suy nghĩ thêm, kết quả đêm đó nằm trên giường ngủ, điện thoại bỗng vang lên thông báo tin nhắn QQ đã lâu không thấy.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nhà văn ơi, anh giỏi hơn mình tưởng đấy!
Cù Yến Đình đá hắn trong chăn: "Em ngáo à."
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nếu anh đồng ý thì em sẽ là Ca sĩ nhỏ may mắn.
Cù Yến Đình nhét điện thoại xuống dưới gối đi ngủ, nhưng nhắm mắt mãi mà chẳng thấy buồn ngủ, sau lưng im ắng vắng lặng, dần dần vang lên tiếng Lục Văn hít thở đều đặn.
Sáng hôm sau, Lục Văn tỉnh dậy lôi điện thoại ra xem giờ, phát hiện một tin nhắn QQ chưa đọc, hắn mơ mơ màng màng mở ra xem.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Được, anh đồng ý.
Cơn buồn ngủ bay biến, Lục Văn trợn mắt nhìn tin nhắn được gửi vào lúc 3 giờ sáng, hay nói cách khác rất có thể Cù Yến Đình đã thức đến tận khi đưa ra quyết định mới thôi?
Phòng tắm có tiếng động, để kệ áo choàng phanh ngực, Lục Văn chạy như bay đến, đẩy cửa ra gào lên đầy sung sướng: "Thầy Cù ơi, anh đồng ý lên chương trình hả? Anh muốn tặng em niềm vui bất ngờ vào buổi sáng ư?!"
Cù Yến Đình vừa rửa mặt xong, làn da trắng nõn càng làm quầng thâm dưới mắt nổi bật rõ ràng, anh ngậm bàn chải đánh răng và bọt kem, ngọng nghịu nói: "Anh không đồng ý mà được chắc, tối đi ngủ còn chả thèm ôm anh luôn."
Lục Văn sửng sốt, bước vào đóng cửa lại, giọng nói khàn khàn nghe không rõ lắm: "Giờ em bổ sung ngay đây."
"Xê ra, đừng cản trở anh đánh răng."
"Nhưng sáng sớm tinh lực em dồi dào lắm..."
"Không được... Em đừng có thế!"
Cù Yến Đình đi làm muộn, trước mặt đồng nghiệp gắng gượng tỏ ra khỏe mạnh đi lên tầng, vừa vào phòng cái đã ngả đầu ngủ bù. Chuyện tham gia chương trình giao cho trợ lý hồi âm, hai bên hẹn thời gian đàm phán.
Vào ngày kí hợp đồng, giây phút Cù Yến Đình đặt tên mình lên trang giấy, anh cảm giác mọi chuyện cứ như mơ vậy, không ngờ mình đã thay đổi từ trạng thái sợ