Diệp Đông thản nhiên cười bảo: “Lý Mỹ Na, cô giới thiệu chỗ này cũng được đấy.
Giờ cũng đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm thôi!”
Lý Mỹ Na bỗng chốc bừng tỉnh: “Vâng, cảm ơn anh Diệp!”
Diệp Đông xua tay: “Hồi nãy thứ rác rưởi đó có nói đúng một câu, đừng gọi tôi là anh Diệp, cứ gọi thẳng tên là được rồi.”
Trong lòng Lý Mỹ Na giật thót: “Vậy sao được.
Thật sự không được đâu, hay tôi gọi anh là cậu Diệp vậy?”
Gọi ‘cậu Diệp’, vừa kéo gần khoảng cách hơn một chút, cũng vừa giữ được phần tôn kính với Diệp Đông.
Diệp Đông cũng hết biết nói gì, bèn dứt khoát để mặc Lý Mỹ Na.
Lý Mỹ Na hơi dừng, lại nói: “Cậu Diệp, sau này anh cũng gọi tôi là Mỹ Na, được không?”
Lúc Lý Mỹ Na nói ra câu này, mặt cô lập tức đỏ bừng đến mang tai, trái tim cũng điên cuồng thình thịch.
Dưới cái nhìn của cô, bản thân mình nói yêu cầu này đã là có suy nghĩ không an phận.
Nhưng Diệp Đông lại đáp một cách dứt khoát: “Được, vậy giờ chúng ta ăn cơm thôi, Mỹ Na.”
Nghe Diệp Đông trực tiếp gọi mình là ‘Mỹ Na’, trái tim nhỏ của cô lập tức đập thình thịch như điên.
“Vâng.”
Lý Mỹ Na vội cầm đũa lên gắp đồ ăn, nhằm che giấu đi sự ngượng ngùng xấu hổ của chính mình.
Vốn là một bàn đầy đồ ăn, Lý Mỹ Na còn tưởng hẳn phải còn thừa lại không ít, nhưng giờ cô ấy lại được chứng kiến sức ăn của Diệp Đông, xem như là được ‘mở rộng tầm mắt’.
Cuối cùng hai người đều ăn no, đương nhiên, chín mươi phần trăm lượng đồ ăn đều bị Diệp Đông nuốt vào bụng.
Mà quan trọng là, Diệp Đông lại còn không có cái kiểu ‘bụng bia’ nữa chứ.
Lúc họ chuẩn bị rời đi, Lý Mỹ Na bèn hỏi: “Cậu Diệp, tiếp theo đây anh muốn làm gì? Để tôi tiễn anh.”
Diệp Đông nói: “Mỹ Na, cô chờ chút đã.
Đúng rồi, trên người cô có tiền mặt không?”
Lý Mỹ Na lắc đầu: “Không có.”
Nhưng khi cô đang muốn hỏi Diệp Đông cần tiền mặt làm gì thì đã thấy anh đứng dậy đi về phía một bàn khác.
Sau đó, hình như anh dùng điện thoại chuyển khoản sáu trăm tệ cho đối phương, rồi cầm sáu triệu tiền mặt trở về, để dưới đĩa đồ ăn.
Lúc này Diệp Đông mới đứng dậy: “Xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Lòng Lý Mỹ Na chấn động, hóa ra lý do Diệp Đông cần tiền mặt chỉ là vì muốn len lén trả tiền cơm cho chủ quán mà thôi.
Diệp Đông đi đến chỗ quầy rượu, vẻ mặt đầy hòa khí: “Cảm ơn ông chủ đã chiêu đãi.”
Chủ quán Hồ Huy vội đáp: “Cậu Diệp, ngài chịu dùng cơm ở chỗ này quả là rồng đến nhà tôm, khiến chỗ chúng tôi cũng được vinh dự mà.”
Ông ta nói rồi liền theo tiễn Diệp Đông và Lý Mỹ Na ra trước xe, lại nhìn theo mãi đến khi họ đi rồi, bấy giờ mới trở vào quán, trong lòng vẫn kích động không thôi.
“Ông chủ, quý ông ở bàn số chín để lại sáu triệu.”
Nhân viên dọn bàn rất nhanh đã phát hiện sáu triệu, Hồ Huy nghe vậy liền chạy tới, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Những khách ngồi bàn khác được mắt thấy tai nghe, bấy giờ cũng đều lộ vẻ kinh ngạc như thế, nhưng họ đã nhanh chóng hiểu ra, đấy là vì Diệp Đông sợ Hồ Huy không lấy tiền, nên mới âm thầm để lại.
Diệp Đông và Trương Hổ trước đây hình thành thế đối lập như trời với đất.
Người có địa vị cao như thế, cũng mạnh như thế, ấy vậy mà lại không hà hiếp người thường, lại còn không chiếm đi bất kỳ lợi ích nào của người thường nữa.
“Cậu Diệp, ngài quả là nhân vật lớn.
Nhưng mà ngài cho nhiều rồi, bữa cơm này chỉ khoảng hai triệu thôi!”
Hồ Huy sụt sùi cảm khái.
Cả vị khách nữ lúc nãy đổi sáu triệu cho Diệp Đông giờ cũng như chợt tỉnh cơn mê.
Cô gái này là một tiktoker nổi tiếng trên mạng, chính là cái kiểu bình thường quay một vài video.
“Hóa ra anh công tử đẹp trai đó đổi sáu triệu với mình là vì trả tiền cơm cho chủ quán.
Hồi nãy mình nên lén chụp lại mới phải.
Nếu đăng lên mạng có phải hot bỏng tay rồi không? Hối hận quá! Người vừa đẹp trai vừa có lòng hào hiệp như thế, nên thành nam thần quốc dân mới phải.”
Hotgirl mạng này tên là Cửu Cửu, bấy giờ cô ta có thể nói là cực kỳ hối hận và tiếc nuối.
Lúc trước khi Diệp Đông tìm cô ta đổi tiền, cô ta hẳn nên to gan add Wechat của anh, chứ không phải chỉ chuyển