Mấy người đàn ông không ngừng bàn luận.
Một người đàn ông với khuôn mặt trắng trẻo lắc đầu.
“Kiến thức của mấy người thật là quá nông cạn!”
“Chiếc Ferrari này là phiên bản giới hạn! Hơn nữa còn là loại cao cấp nhất của phiên bản giới hạn! Dòng xe này, cả thế giới chỉ có một trăm chiếc!”
“Mà giá thị trường của nó lên tới mười lăm triệu!”
Người đàn ông có khuôn mặt trắng trẻo, thoạt nhìn thư sinh, văn tú này, là quản
lý của một trang web xe hơi, cho nên anh ta có rất nhiều có rất nhiều hiểu biết đối với xe hơi.
Thời điểm nói những lời này, chính anh ta cũng cảm thấy từng đợt hít thở khó khăn.
Bởi vì chuyên nghiệp hơn và hiểu rõ hơn nên anh ta biết những chiếc xe như vậy quý giá đến nhường nào!
Mấy người khác sau khi nghe được cũng đều há hốc mồm, cảm thán không thôi.
Mấy người bảo vệ của Nguyệt Minh cũng đều chạy ra để chiêm ngưỡng chiếc xe này!
Liên Thục Giai cũng nhìn thoáng qua thế nhưng cô không cho rằng đây là xe Diệp Đông lái tới.
Cho nên vẫn nhìn về hướng xa, lo lắng chờ đợi Diệp Đông.
“Người đẹp, em chờ tôi?”
Diệp Đông kéo cửa sổ xe xuống, cười nói.
Nghe được giọng nói quen thuộc của Diệp Đông, Liên Thục Giai bừng tỉnh, hồi phục lại tinh thần.
“Hả? Anh lái xe tới đây ư, Diệp Đông?”
Trên mặt Liên Thục Giai hiện rõ vẻ không tin nổi.
Nhưng cô lập tức bình tĩnh trở lại, có lẽ Diệp Đông đã thuê xe.
Trong lòng Liên Thục Giai vô cùng ngọt ngào, điều này chứng tỏ Diệp Đông rất coi trọng cô!
Diệp Đông gật gật đầu, xuống xe, mở cửa xe: “Mời em lên xe!”
Liên Thục Giai nhìn thấy động tác của Diệp Đông, nội tâm tràn ngập ngượng ngùng cùng hạnh phúc.
“Thục Giai, sao lại sốt ruột hẹn anh ra ngoài vậy?” Diệp Đông, cười nói.
Liên Thục Giai, từ bên cạnh nhìn thấy nụ cười của Diệp Đông, trong lòng rung động không ngừng.
Giống như trước đây, Diệp Đông luôn là người đầu tiên tiến đến mở cánh cửa trái tim của cô.
“Bí mật.
Chờ đến nơi rồi em sẽ nói sau!”
Liên Thục Giai hơi mỉm cười, nói.
Vậy nhưng sâu trong ánh mắt cô lại mang theo một tia lo âu, bồn chồn.
Trong lòng Diệp Đông thông suốt, cũng không truy hỏi nữa.
Lúc này, Diệp Đông lái xe đến quán cà phê Thanh Xuân.
“Hoan nghênh quý khách!”
Hai nhân viên phục vụ vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
Liên Thục Giai lập tức lấy ra một tấm thẻ vàng.
“Cho chúng tôi một phòng bao tốt nhất.
”
Tấm thẻ vàng này, là thứ đầu tiên Liên Thục Giai làm khi trở lại Khế Lệ sau khi tốt nghiệp.
Sau khi cô làm tấm thẻ này, cô chưa bao giờ sử dụng nó.
Chính là có thể đợi đến một ngày, cùng Diệp Đông ngồi ở quán cà phê Thanh Xuân này uống cà phê.
Lúc này trong lòng Liên Thục Giai tràn ngập sự ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc.
Thanh Xuân là một quán cà phê cao cấp, đương nhiên cũng là dành cho những người cao cấp.
Vì vậy, đối với những khách hàng cao cấp, tất nhiên cũng sẽ cung cấp dịch vụ làm thẻ vàng!
Đương nhiên yêu cầu của tấm thẻ vàng này rất cao, cần nạp ít nhất một triệu mới có thể sở hữu nó.
“Được ạ! Xin hai vị hãy chờ một chút!”
Sau khi nhìn thấy tấm thẻ vàng này, hai nhân viên phục vụ càng trở nên kính trọng hơn đối với Diệp Đông và Liên Thục Giai, hơi hơi khom người.
Bọn họ biết rằng đã là khách sở hữu thẻ vàng thì đều là những người họ không thể nào tùy tiện đắc tội.
Diệp Đông vẫn lẳng lặng ở bên cạnh Liên Thục Giai.
Bản thân anh là cường giả cấp bậc Tông Sư Hóa Cảnh, các loại năng lực cảm quan đương nhiên vượt qua người thường rất nhiều!
Vì vậy thật ra anh có thể cảm nhận được trong nội tâm của Liên Thục Giai có chút sốt ruột, lo lắng, bồn chồn cùng với ngượng ngùng, hạnh phúc!
Nhưng mà nghĩ đến lát nữa vào phòng bao có lẽ Liên Thục Giai cũng sẽ chủ động nói về chuyện gì đó!
Cho nên Diệp Đông cũng không mở miệng hỏi.
Rất nhanh, hai nhân viên phục vụ liền chuẩn bị xong phòng bao, lập tức dẫn Diệp Đông và Liên Thục Giai đến phòng bao tốt nhất.
Mà lúc này, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, ngực đeo thẻ quản lý, từ trên cầu thang đi xuống.
Trong tay anh ta còn cầm điện thoại, trên khuôn mặt anh ta hiện rõ từng đợt kinh sợ và thành kính.
“Vâng! Phải! Thiên thiếu, bây giờ tôi lập tức dọn sạch tất cả khách hàng trong quán cà phê…”
Người đàn ông lúc này lên tiếng.
Người đàn ông này tên là Lý Điền, là quản lý chuyên nghiệp của quán cà phê này.
“Hai người không cần dẫn khách lên nữa!”
“Hiện tại tất cả khách hàng đến đều từ chối phục vụ! Khách đang ngồi trong quán thì bồi thường cho họ gấp đôi!”
Lý Điền ra lệnh.
Hai