“Cậu Diệp, đây là thẻ cậu bảo tôi mang đến.”
Thẩm Chấn cung kính đưa tấm thẻ đó cho Diệp Đông.
Thiên Nhất Hào, Lý Điền liếc nhìn tấm thẻ đó, đột nhiên trong lòng run lên.
Vừa khéo, bọn họ biết chút ít thông tin về tấm thẻ này.
Toàn cầu chỉ có một trăm tấm.
Đây không phải thẻ thấu chi!
Mà là thẻ tiết kiệm!
Trong đó có ít nhất một trăm tỷ trở lên.
Loại thẻ này có thể tiêu phí, rút tiền thoải mái ở bất cứ nơi đâu trên thế giới mà không cần bất kỳ phí thủ tục nào.
Miễn phí hoàn toàn tại một trăm khách sạn năm sao cao cấp nhất thế giới.
“Ừm, Thẩm Chấn, làm phiền anh rồi, để anh mất công một chuyến.”
Diệp Đông có ấn tượng rất tốt đối với Thẩm Chấn, hơn nữa lại bằng tuổi nhau, vì thế nên cũng hơi khách sáo.
Thẩm Chấn vội vàng nói: “Cậu Diệp quá lời rồi, tôi chỉ làm chút chuyện thôi.”
Diệp Đông trò chuyện với họ vài câu rồi rời đi với Liên Thục Giai.
Nếu như anh cứ ở lại đây, e là, hai người này vẫn cứ căng thẳng, thấp thỏm, khó mà thoải mái.
Thẩm Chấn, Thiên Nhất Hào tiễn Diệp Đông đến bãi xe, sau khi xe rời đi, không thấy bóng xe nữa mới quay lại sảnh chính.
“Cậu Thẩm, ban nãy chiếc xe đó của ngài Diệp chắc là bản giới hạn cao cấp nhất phải không?
Giọng Thiên Nhất Hào run run.
Thẩm Chấn gật đầu, nói: “Ừm, là do tôi tiêu một món tiền lớn mới mua được...!May là cậu Diệp cũng có vẻ thích.”
Thẩm Chấn nhìn thấy Diệp Đông lái chiếc đó ra, đương nhiên trong lòng rất vui.
Việc này chứng minh Diệp Đông rất thích món quà anh ta tặng.
“Đúng rồi, đúng là có hơi khô miệng rồi, Thiên Nhất Hào, chuẩn bị chút nước chanh!”
Thẩm Chấn cười nói.
Gọi thẳng mình là “Thiên Nhất Hào” luôn, thật ra cách gọi này chỉ có những mối quan hệ tương đối thân thiết mới gọi thôi!
Thiên Nhất Hào vừa mừng vừa lo.
Anh ta lập tức nói: “Được! Được!”
Thiên Nhất Hào lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để tự tay pha một ly nước chanh.
Khi đó, Thẩm Chấn uống cạn trong một ngụm.
“Ừm, mùi vị không tệ.”
“Thiên Nhất Hào, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
“Sau này thường liên lạc, thường gặp nhau!”
Thẩm Chấn thoải mái nói.
Khi đó, anh ta đưa số điện thoại của mình cho Thiên Nhất Hào.
Thiên Nhất Hào lập tức nói: “Được, cậu Thẩm!”
Thiên Nhất Hào và Lý Điền lại đưa mắt tiễn Thẩm Chấn ngồi máy bay trực thăng rời đi rồi mới quay lại sảnh chính.
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cha mình là Thiên Lập Cường, tường tận kể lại chuyện hôm nay.
Cuối cùng, Thiên Nhất Hào nói: “Cha, con tự ý làm chủ một lần, khi đó làm gấp một tấm thẻ vip! Quyền lợi của tấm thẻ này là có thể dùng miễn phí ở mọi nơi thuộc tập đoàn Thiên gia của chúng ta, và tiêu phí không giới hạn ở quán cà phê Thanh Xuân...”
Theo lý mà nói, Thiên Nhất Hào làm tấm thẻ này cần phải thông qua sự đồng ý của hội đồng quản trị.
Trong tình huống bình thường, hành động này của Thiên Nhất Hào đã phạm quy định!
Sẽ bị truy cứu trách nhiệm!
Nhưng Thiên Lập Cường nghe xong những lời của Thiên Nhất Hào thì kích động vô cùng.
“Thiên Nhất Hào, rất tốt! Con làm rất đúng! Tốt lắm!”
“Có thể biến bất lợi thành có lợi! Kịp thời làm một tấm thẻ vip của tập đoàn Thủ Giang và để cho ngài Diệp nhận lấy, đây là việc làm vô cùng đúng đắn!”
“Cha quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, con sẽ là tổng giám đốc của công ty! Mọi quyết định kinh doanh đều do còn làm chủ! Cha sẽ làm thái thượng hoàng nhàn rỗi!”
Thậm chí, giọng của Thiên Lập Cường còn run lên vì phấn khích.
Sau khi cúp máy.
Lòng của Thiên Nhất Hào cũng kích động!
Đúng thật là mình biến bất lợi thành có lợi, thành công tặng cho cho Diệp Đông một món quà.
Ngoài ra, mình còn làm quen được với Thẩm Chấn - cậu ấm nhất nhì Khế Lệ! Đương nhiên, anh ta hiểu rõ, đây hoàn toàn là vì Diệp Đông!
Anh ta kích động đến cảm thấy miệng lưỡi khô khốc!
“Lý Điền, chuẩn bị cho tôi ly nước chanh...”
Ban nãy, khi anh ta kích động, chỉ lo chuẩn bị ly nước chanh cho Thẩm Chấn mà quên cả làm cho chính mình một ly.
Lý Điền mới bừng tỉnh ra, phản ứng lại: “Vâng, Thiên thiếu!”
Lúc này, Diệp Đông đã lái xe chở Liên Thục Giai đến đường lớn.
Liên Thục Giai nhận được nhiều tin nhắn liên tiếp.
Sau khi xem xong tin nhắn, sắc mặt cô trở nên chán