Phương Dục cố gắng không hoảng sợ trong lòng và sự đau đớn trên cơ thể.
“Thằng nhãi, chú tao chính là thân tín của Phùng gia.”
“Các tiệc rượu, dạ hội nào của Phùng gia đều có ông ấy tham gia.”
“Nói tóm lại chú tao là người của Phùng gia.”
“Tao chính là cháu của ông ấy.
Mày hiểu không”
Hắn hít một hơi nhịn đau, nói với Diệp Đông.
“Tên nhãi nhép mày, mày hiểu rồi chứ? Hối hận rồi chứ?”
“Nhưng muộn rồi!”
“Mày có quỳ xuống xin lỗi tao cũng muộn rồi!”
“Chú tao mà tới, mày đi đời.”
Ngay lúc này, Trương Khoa cùng với hai mươi tên vệ sĩ kia vừa rồi đều bị Diệp Đông đánh cho hoảng sợ, hoàn toàn không dám động đậy.
Diệp Đông hơi gật gù.
“Cũng chỉ là một con chó của Phùng Kinh Ngô thôi.”
Câu nói này như một sự khiêu khích.
“Thằng nhãi ranh, mày còn dám nói ra tên của Phùng gia chủ.”
“Còn dám nói Lương tổng là chó.”
Trương Khoa tức giận vô cùng.
Diệp Đông gật gật đầu, nói.
“Cái tên Phùng Kinh Ngô không phải tên để gọi sao? Cái người Lương tổng đó chẳng lẽ không phải là con chó của hắn hay sao?”
Trương Khoa rất muốn tập hợp hết vệ sĩ đánh chết tên Diệp Đông, nhưng lại không dám.
Vào lúc này.
Tiếng bước chân dồn dập đi đến.
“Trương Khoa, người đâu?”
Lương Đức Hải nói giọng khẩn trương.
Trương Khoa lập tức nói.
“Lương tổng, chúng tôi ở đây.”
Lương Đức Hải nhận được tin nhắn, liền lập tức chạy tới đây.
“Chỉ mong không có chuyện lớn gì xảy ra...”
Lương Đức Hải chạy đến, chân có chút mềm nhũn ra.
Ông ta thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
“Chú! Hắn dám đánh cháu thế này.”
“Chân con gãy rồi, chú trả thù cho con đi.”
Phương Dục thấy chú mình thay đổi sắc mặt, cho rằng Lương Đức Hải là bởi vì mình bị đánh mà tức giận.
Lương Đức Hải, lập tức nhìn về phía của Diệp Đông và Liên Thục Giai đang đứng.
Trong mắt của anh hiện lên sự hoảng sợ, run rẩy.
Người trước mặt này, thế mà lại là người mà Phùng gia phải khom người mà đối đãi, còn phải xưng hô là “Điện Vương”.
Phương Dục chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Lương Đức Hải, chỉ nghĩ rằng Lương Đức Hải vì tức giận mà run lên.
“Chú, con biết người quan tâm, yêu thương con nhất.”
“Chú dùng súng mà giết nó đi, thân thủ nó rất lợi hại.”
“Cháu rất thích con bé kia, giữ nó lại, cháu chơi trước rồi......”
Phương Dục tỏ ra dáng vẻ tự đắc.
Bỗng nhiên.
Lương Đức Hải xoay người lại.
Mắt của ông ta đỏ như máu hiện lên vẻ tức giận.
“Chú… cũng không nên tức giận vậy.
Cùng lắm thì đánh hay hành hạ tên này một chút chứ.”
“Hắn còn nói chú là chó của Phùng gia, quá mức mất dạy.”
Phương Dục nói tiếp.
Đội trưởng đội bảo vệ Trương Khoa, cũng mở miệng nói.
“Lương tổng, ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, chúng tôi liền bắn hắn”
Lương Đức Hải trên mặt càng thêm vô cùng hoảng sợ.
“Bắn súng gây tê vào tên đó!”
“Cậu câm miệng cho tôi.”
Lương Đức Hải gào lên.
Đồng thời, ông trực tiếp nhặt lên trên đất hai chiếc côn điện lao tới Phương Dục.
Rẹt rẹt.
Lương Đức Hải cầm côn điện, trong nháy mắt đánh vào chân Phương Dục.
Thậm chí, ông còn dùng côn điện tức giận đập vào cái chân còn lại của Phương Dục.
Răng rắc.
“Chú, chú nhầm người rồi.”
Phương Dục đau đớn hét lên.
“Mày là nghịch tử, tao là đang đánh mày.”
Lương Đức Hải trực tiếp côn điện giật tiếp cho tới khi chân của Phương Dục hết phản ứng, lúc này mới coi như không có gì.
Phương Dục nghe được lời nói kia thì choáng váng.
Thậm chí quên đi đau đớn.
Lương Đức Hải còn lao côn điện về phía Trương Khoa.
Răng rắc.
Cánh tay của Trương Khoa trực tiếp bị đánh gãy dưới