Diệp Đông hơi bất ngờ, cũng đứng dậy mở cửa, cả người vừa mới được thanh tẩy có chút thoải mái hơn.
“Em…tìm anh…có việc.”
“Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn đưa cha hội họp với Kiều gia…kia…không thể cùng anh ăn tối.
Anh…”
Thật ra Kiều Lệ My cũng không rõ tại sao, nhưng Kiều gia lại yêu cầu chỉ muốn Kiều Lượng Nguyên cùng Kiều Lệ My có mặt.
Cha cô nghe được người nhà mời mình thì vô cùng vui vẻ, vô tư đáp ứng.
Cô cũng khá khó xử, suy cho cùng Diệp Đông vẫn là chồng cô.
“Không sao.
Dù sao ở Kiều gia kia anh cũng không là gì, đi cũng khiến mọi người thêm không vui thôi.”
Kiều Lệ My hơi bối rối, cô quả thực không muốn gặp những người giả nhân giả nghĩa ở Kiều gia kia, nhưng cha cô thì lại luôn tin vào tình thân của họ.
Cô thực sự cũng không còn cách nào khác.
Nét mặt Kiều Lệ My có chút bất đắc dĩ, Diệp Đông dường như sau khi tiếp nhận tu luyện thì mọi giác quan đều nhạy bén hơn, chỉ cần nhìn qua anh cũng cảm nhận được Kiều Lệ My là không cam tâm mà đi.
Bản thân Diệp Đông cũng vô cùng khó hiểu, Kiều gia kia cần gì ở họ chứ? Tình thân? Anh không tin, bao năm qua anh nhìn vào mắt, thái độ từng người Kiều gia đối với anh, đối với cha con Kiều Lệ My.
“Cẩn thận.”
Diệp Đông cũng không tiện nhiều lời, anh cũng không thể ngăn cản cô cùng cha đến đó.
Nhưng trong lòng anh cũng có dự cảm bữa cơm này có lẽ là hồng môn yến của Kiều gia.
Còn về mục đích anh đã để Thường Thuận điều tra một chút, suy cho cùng cha con Kiều Lệ My nhiều năm qua cũng xem như ân nhân của anh và mẹ anh.
Đã có ân thì nên báo, huống hồ…Kiều Lệ My cũng xem như là vợ anh.
Trong phút chốc anh cảm thấy việc chồng bảo vệ vợ cũng là điều đương nhiên, rất nhanh Diệp Đông hơi lung túng nhìn Kiều Lệ My như tỉnh lại.
“Anh…đi thăm mẹ, có việc cần cứ gọi anh.”
Nói xong Diệp Đông nhanh đóng cửa bỏ đi ra ngoài, Kiều Lệ My hơi sững sờ, dù sao thì thái độ Diệp Đông thật khó hiểu.
Có lẽ nào lại không vui hay tự ti?
Kiều Lệ My thầm nghĩ có lẽ sau này nên hạn chế làm Diệp Đông cảm thấy bản thân vô dụng mới được.
Rất nhanh đến tối, Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên đã đến Nhà hàng Vĩnh Thụy.
Trong phòng riêng đã đặt trước, một nhà Kiều gia ngồi ở bàn ăn, thức ăn lần này đều là món mà Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên thích.
Kiều Lệ My hơi nhíu mày trong lòng có dự cảm không lành, còn Kiều Lượng Nguyên vui vẻ ăn uống, ai mời cũng nâng ly.
“Anh, dù sao trước đó em có lớn tiếng vẫn mong anh đừng chấp, sau này mọi người có thể về lại Kiều gia, một nhà cùng nhau.”
Kiều Phong nâng ly, vẻ mặt cười nói vô cùng giả tạo.
Kiều Lượng Nguyên lại cho là thật lòng.
“Không, không sao, chỉ cần cả nhà hòa thuận là đủ.”
Nói xong cũng không chờ Kiều Phong uống đã tự mình uống cạn.
Kiều Lượng Nguyên vì quá nhu nhược lại không hiểu được sự đời dối trá, chính là không ngờ được người nhà lừa dối, luôn dùng chân tâm mà đối đãi.
Nhưng trong mắt đám người Kiều gia đó là ngu ngốc, ngốc hết thuốc chữa, mà đó cũng là thứ họ thích thú.
“Cha, đừng uống nữa, nhiều rồi.”
Kiều Lượng Nguyên vỗ tay con gái, muốn cô yên tâm, ông không sao.
là ông đang vui.
Cuối cùng Kiều gia cũng có ngày hòa thuận, ông còn đang muốn làm sao để dọn về lại Kiều gia, suy cho cùng người nhà với nhau vẫn dễ sống hơn.
“Chị họ, vậy là không được.
Đây là cả nhà muốn thiết đãi hai người cũng là xin lỗi hai người, phải hết mình chứ.
Con xin kính bác một ly.”
Kiều Ngọc Nhã cười nói ẩn ý, lại nâng lý mời Kiều Lượng Nguyên, cứ thế qua lại chẳng mấy chốc Kiều Lượng Nguyên đã say bí tỉ, không còn nhìn ra