“Diệp Đông, cậu dù sao cũng chỉ là một người ngoài.
Cậu cho rằng cậu xứng với danh trưởng bối, thật đúng là tự đề cao bản thân?”
“Phong Hoa, anh cứ để cho tên người ngoài này trục xuất người nhà họ Đào khỏi gia tộc sao?”
Đào Phong chỉ vào Diệp Đông vẻ mặt đầy tức giận nói.
Đào Phong Hoa lên tiếng: “Hừ.
Đào Phong, ông nói sai rồi.
Diệp Đông không phải là người ngoài.
Nó là cháu ngoại của tôi.
Có quan hệ huyết thống với nhà họ Đào này.”
“Nó bây giờ cũng là trưởng bối nhà họ Đào, lời nó nói, chính là lời của tôi.”
“Bảo vệ, đưa Đào Phong ra khỏi tập đoàn Kim Thiết.
Về sau không để tên này bước vào đây nửa bước.”
Lúc này, hai nhân viên bảo vệ liền lập tức tiến vào, đưa Đào Phong rời đi.
Đào Phong cuối cùng đã hoàn toàn suy sụp.
Ông vốn chỉ muốn phản kháng một chút, thể hiện quyền lực, địa vị của mình, giành quyền lợi của bản thân.
Thế nhưng ông lại bị trục xuất khỏi gia tộc.
Ông không muốn buông bỏ mọi thứ như vậy
Dù sao thì làm việc tại tập đoàn Kim Thiết sẽ có rất nhiều tiền và còn có nhiều quyền lợi.
“Phong Hoa, tôi sai rồi.”
“Diệp Đông, tôi sai rồi, đừng đuổi tôi đi.”
Đào Phong thật sự hối hận.
Nhưng mà, Diệp Đông, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, vờ như không nghe thấy.
Đào Phong là một trong những người đầu tiên rời đi khi chứng kiến cảnh gia tộc sa sút, sau này nhất định ông ta sẽ như vậy.
Cho nên kiểu người này không cần cũng được.
Đào Phong Hoa cũng hoàn toàn ủng hộ tất cả ý kiến của Diệp Đông.
Mọi người tại đây đều hoàn toàn ngỡ ngàng.
Cuối cùng bọn họ cũng biết rằng lời nói của Diệp Đông không phải nói đùa.
Toàn bộ đều là thật.
Tất cả đều phải thực hiện.
Lại có một người cùng thế hệ với Đào Quốc Nghiệp lên tiếng.
“Diệp Đông, cháu định dùng việc này để phân cấp bậc, không phải có chút quá sức hay sao?.”
“Dù sao, võ giả cần phải có xương cốt rắn chắc, còn cần phải tu luyện, muốn làm được điều này có vẻ quá khó.
”
Khi người đó nói những lời này, cũng nhận được sự đồng tình của các thành viên khác trong gia tộc.
Diệp Đông liếc nhìn xung quanh.
Người mà có thể đưa ra ý tưởng này, có nghĩa là họ rất đề cao ý tưởng này.
Bọn họ đều muốn thăng cấp đến ngoại lực đỉnh phong, muốn đi đến cấp bậc cao hơn.
Điều mà Diệp Đông muốn chính là loại động lực này.
“Quả thực, ngoại kình đỉnh phong, chỉ có thể áp dụng trong vòng hai năm.”
“Hai năm sau, muốn đi đến cấp cao hơn, ít nhất phải đạt được Nội kình tam phẩm.”
“Sau năm năm, nếu muốn tiến bộ hơn, ít nhất phải đạt Nội kình tam phẩm trung kỳ.”
“Mười năm kể từ bây giờ, ngưỡng này sẽ đạt đến Nội kình nhị phẩm trung kỳ.”
Diệp Đông tiếp tục nói.
Nghe được những lời này của Diệp Đông tất cả mọi người càng sửng sốt.
Đào Quốc Nghiệp cùng với Đào Quốc Lương cũng có chút do dự.
Đào Phong Hoa bây giờ mới lên tiếng: “Được.
Làm theo yêu cầu của Diệp Đông.
Đưa các điều này vào quy định của gia tộc.”
Diệp Đông nói: “Ông ngoại, phải để mọi người trong gia tộc tin tưởng và luyện tập quyền pháp.
Nếu thật sự chăm chỉ học tập và rèn luyện, trong vòng mười năm sau, gia tộc sẽ có ít nhất hai mươi người gần tới võ giả.”
Nghe được lời nói của Diệp Đông, trong lòng những người có mặt ở đây đều rất sững sờ.
Trong long họ, ngoại kính đỉnh phong đã là rất đỉnh rồi.
Bây giờ những người đứng đầu các gia tộc ở Khế Lệ cũng chỉ mới đạt đến Nội kình tam phẩm trung kỳ hoặc hậu kỳ mà thôi.
Theo lời Diệp Đông, chỉ trong mười năm nữa, những võ giả ở gia tộc ít nhất sẽ đạt được nội kình nhị phẩm.
Điều này căn bản là đưa gia tộc trở thành gia tộc của tỉnh.
“Ông ngoại, những chuyện còn lại, ông có thể thu xếp với cậu.”
Diệp Đông nói.
Kế tiếp, Đào Phong Hoa, Đào Quốc Nghiệp cũng thực hiện sắp xếp và bố trí cho các thành viên trong gia đình, phân chia lại quyền lực và trách nhiệm của từng người.
Sau khi cuộc họp kết thúc.
Diệp Đông đưa ba phương thuốc cho Đào Phong Hoa và Đào Quốc Nghiệp.
"Ông ngoại, cậu, hai phương thuốc đầu tiên.
Một phương thuốc gọi là Tăng cốt hoàn, sau khi uống có thể thúc đẩy sự phát triển của xương, giải quyết vấn đề