"Cậu đã đạt tới nửa bước Hóa Cảnh rồi?"
"Hơn nữa còn thường xuyên luyện thể?"
Phùng Thư cố gắng đè ép sợ hãi trong lòng xuống, run rẩy hỏi.
Bà ta thật sự không thể tin tưởng được!
Hiện tại Diệp Đông cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi! Không khác Lý Mỹ Na và Khương Văn là mấy.
Khương Văn có thể đột phá tới nội kỳ nhị phẩm vào hai mươi bốn tuổi ở cả Giang Bắc này có thể nói là có thiên phú cực kỳ tốt! Rất hiếm thấy.
Nhưng Diệp Đông lại có thể dễ dàng tiếp được thiết trảo của bà ta, đánh nát hai tay của bà ta!
Chỉ nói về cấp bậc, hiện tại Phùng Thư là nội kình nhất phẩm hậu kỳ!
Như vậy có nghĩa Diệp Đông chắc chắn mạnh hơn bà ta, có thể là mới bước vào nửa bước Hóa Cảnh!
Mà anh lại đánh nát thiết trảo của bà ta, chứng tỏ ngoài ra Diệp Đông còn luyện thể!
Vừa tu nội lực vừa luyện thể, hơn nữa ở độ tuổi này lại đạt đến trình độ này quả thực là lông phượng, sừng lân!
Cả Giang Bắc tuyệt đối không có người thứ hai!
Điều quan trọng nhất là Diệp Đông lại có thể khống chế lực đạo cực kỳ tinh chuẩn!
Vừa rồi, lúc Diệp Đông đánh nát hai tay của bà ta lại khống chế lực đạo không phân tán ra ngoài, không đánh bay bà ta đi!
Bà ta vẫn ở nguyên tại chỗ như cũ.
Như vậy quá khủng bố rồi!
Sau khi bà ta đưa ra câu hỏi, sắc mặt kích động nhìn chằm chằm vào Diệp Đông, chờ đợi câu trả lời của anh.
"Bà không có tư cách hỏi tôi."
Diệp Đông tựa như là một đế vương cao cao tại thượng, mang theo uy nghi to lớn.
Phùng Thư hít sâu một hơi, không cam lòng và oán độc nhưng lại không dám để lộ ra.
Bởi vì Diệp Đông là cường giả chân chính.
Có thực lực áp chế bà ta!
"Vừa rồi bà và Khương Văn đều nói muốn phế tôi..."
"Con ngươi tôi ấy, có một sở thích là gậy ông đập lưng ông!"
Sau khi Diệp Đông nói xong, anh ngưng tụ nội lực, tập trung vào trong quyền của mình.
Sức lực cỡ này đủ để phá nát đan điền của Phùng Thư!
Sắc mặt Phùng Thư thay đổi, cực kỳ kinh sợ!
Vốn dĩ bà ta được gọi là Thiết trảo nương tử là nhờ vào Thiết trảo công để nổi tiếng!
Hiện tại Diệp Đông đã đập nát hai tay và bả vai của bà ta!
Như vậy thôi đã khiến bà ta bị phế mất một nửa rồi!
Nếu như hiện tại đánh nát đan điền vậy thì chẳng khác nào bà ta sẽ bị hủy hoàn toàn.
Chỉ có thể làm một người bình thường! Thâm chí còn trong tình trạng cụt hai tay!
Bà ta ngàn vạn lần không cam lòng!
"Mỹ Na! Lý gia chủ, dù sao tôi cũng có ơn với nhà mấy người! Mấy người cầu tình cho tôi đi!"
Phùng Thư nói ra những lời thỉnh cầu thê lương.
Trong âm thanh này còn xen lẫn sự bất lực
Bản thân Phùng Thư cũng không thể tưởng tượng nổi, rằng bản thân bà ta lại có ngày phải cầu xin người khác như vậy.
"cậu Diệp..."
Nói cho cùng Lý Mỹ Na vẫn là một người lương thiện, không nhịn được run rẩy lên tiếng.
Nhưng cô ta không dám chắc chắn rằng Diệp Đông có thể cho cô ta mặt mũi này hay không.
Lúc trước ông nội Lý Mỹ Na là Lý Diệu Thần vẫn luôn nói Diệp Đông là thiên tài võ đạo đồng thời là cao nhân y đạo, đáng giá lấy toàn bộ lực lượng để kết giao!
Mà hiện tại đã chứng minh điều đó!
Diệp Đông có thể dễ dàng phế một cường giả nội kình nhất phẩm hậu kỳ như vậy thì ít nhất anh đã đạt tới cấp bậc nửa bước Hóa Cảnh!
Tồn Tại như vậy đều là những người đứng trên cao vô cùng ngạo nghễ!
So với bản thân chính là một khoảng cách cực lớn!
Diệp Đông nghe thấy lời của Lý Mỹ Na, trên mặt lộ ra nụ cười không màng danh lợi.
Nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời!
Vốn dĩ trong phòng chính chỉ có sự vắng lặng lạnh lẽo mà lúc này lại trở nên ấm áp hơn nhiều.
"Đồ ngốc, vừa rồi còn gọi thẳng tên của tôi đấy!"
"Nếu như cô đã cho bà ta một cái nhân tình thì tôi tạm tha cho bà ta một lần vậy!"
Diệp Đông giống như đang nói tới một chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy.
Trong lòng Lý Mỹ Na lúc này lại giống như có một đám nai con chạy loạn.
Lý Mỹ Na nhìn về phía Phùng Thư nói.
"Phùng sư phụ, bà từng truyền lại võ đạo cho tôi, cũng từng giúp đỡ Lý gia chúng tôi."
"Nhưng Lý gia chúng tôi cũng đưa cổ phẩn trong sản nghiệp của gia tốc cho bà, hàng năm còn chia cho bà ít nhất một triệu tiền hoa hồng."
"Hôm nay tôi đưa cho bà ba triệu coi như là tiền cảm ơn! Từ nay về sau, chúng ta