Hít!
Mọi người có mặt đều vô cùng khó tin, đây là chuyện gì.
Chỉ một chiêu!
Khương Lập Miên bị Diệp Đông chế trụ!
Vừa rồi Khương Lập Miên, dùng đao mổ heo, huy động khí lực, đao quay tít.
Tốc độ kinh hồn!
Vậy mà bị Diệp Đông dùng tay kẹp được.
“Đao mổ heo… cũng được!”
Diệp Đông dùng sức hai ngón tay vậy mà làm cho đao mổ heo nằm trong tay mình.
Khương Lập Miên đỏ mặt phừng phừng.
Giờ phút này, lòng hắn vô cùng lo lắng cùng sợ hãi.
Dù sao hắn cũng đạt tới cảnh giới nửa hóa cảnh, cấp đỉnh phong bậc tông sư, đối với cả tỉnh Lục Nam này xem như là kẻ kiêu ngạo nhất.
Hắn tự cho rằng tuổi hắn đã xem như nhiều, kinh nghiệm võ đạo phong phú, nội lực thâm hậu, chuyện khống chế Diệp Đông dễ như ăn kẹo.
Vậy mà…
Hắn phát hiện, hắn sai hoàn toàn.
“Đao mổ heo này dùng trên người ông có vẻ hợp hơn.
”
Diệp Đông nhẹ nhàng nói.
Âm thanh vừa xong.
Roạt!
Khương Lập Miên cũng không kịp phản ứng.
Hai bắp tay của hắn bị rạch vài đường, tiếng rạch vang lên.
Kinh mạch hai cánh tay của Khương Lập Miên bị hủy hoàn toàn.
Còn có, âm thanh xương gãy vụn vang lên răng rắc.
Đao mổ heo này chính à nhờ vào nội lực, sức mạnh kinh hồn, vậy mà chỉ một chiêu duy nhất lại có thể làm cho hai tay hắn đứt gãy kinh mạch.
Roạt!
Khương Lập Miên nổi danh với vũ khí dao mổ heo, bây giờ con giao bị rơi vào tay Diệp Đông, bỗng phát ra âm thanh xé gió.
Lúc này, ông ta mới lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, mở miệng quát lớn.
“Diệp Đông, dừng tay!”
“Không thể phế tôi!”
Khương Lập Miên như muốn gào hết sức.
Thậm chí có chút đau đớn của sự cầu xin thảm thiết.
Ông ta vất vả mới có thể đạt tới nửa hóa cảnh đỉnh phong, tương lai có thể chân chính thành tông sư, hưởng thụ mọi sự ngưỡng mộ, mang theo sự vinh quang gia tộc.
Mọi thứ đang ở trong tay ông ta, cứ vậy mà mất hết sao?
Ông ta không muốn tiền đồ rộng lớn bị gián đọan.
Diệp Đông cũng ngừng tay lại.
“Tại sao?”
Sắc mặt Diệp Đông bình thản hỏi.
Khương Lập Miên hít sâu một hơi rồi nói.
“Tôi sẽ xin lỗi cậu, cũng sẽ phế bỏ đứa con trai kia bồi tội.
”
“Ngoài ra, tôi thề không đụng tới Lý gia!”
“Còn có, sẽ bồi thường 200 tỷ nhận lỗi.
”
Khương Lập Miên đỏ mặt nói.
Dù cho Diệp Đông hơi buông lỏng tay, nhưng ông ta vẫn vô cùng sợ hãi.
Cũng không tùy tiện làm gì.
Bởi vì hắn ta biết rõ, bản thân ở trước mặt Diệp Đông căn bản không thể thoát được.
Nếu thoát ra, sợ là bản thân sẽ đi vào đường chết.
Lúc này,
Ông ta vô cùng hoảng sợ cùng chờ đợi trong lo lắng!
Diệp Đông nghe hắn nói vậy thì hơi suy nghĩ một chút, cứ như đang cân nhắc.
Những người có mặt đã sớm bị cảnh tượng trước mắt làm cho đảo lộn tới mức không tin được.
Trong đầu họ như đông cứng lại không nói nên lời.
“Cha…”
Khương Văn lấy lại tinh thần, run rẩy không thôi.
Hắn có thể lấy tinh thần vì vừa rồi hắn nghe cha nhắc tới hắn.
Còn là muốn phế hắn.
“Tôi bây giờ ngay lập tức phế nó!”
Khương Lập Miên động thân.
Chân ông ta nhấc lên cục đá, một cước đá thẳng cục đá bay ra ngoài.
Bắn nhanh về phía Khương Văn.
Trực tiếp xuyên qua hai chân Khương Văn.
“Khương Lập Miên, ông là lão già độc ác! Hổ dữ cũng không ăn thịt con… mà ông…”
Trong lúc nhất thời, Khương Văn tức giận, còn chưa kịp phản ứng.
Khi hắn phản ứng lại, thì đã thấy máu chảy ra từ vết thương ngày càng nhiều!
Hắn cảm nhận sự đau đớn!
“Đồ ngu dốt! Bất hiếu!”
“Dám nói lời đó với cha mày à? Mày con nói nữa tao giết mày.
”
Sắc mặt Khương Lập Miên lạnh lùng, không có chút tình nghĩa nào!
Trong mắt Khương Lập Miên chỉ có lợi ích, chỉ cần ông ta không bị phế, đây là lợi ích cao nhất.
Còn con trai? Ông ta có thể có nhiều con, ông ta không cần vì một đứa con mà bản thân phế bỏ.
Khương Văn không tin được, trợn mắt há mồm rồi ngất đi.
Thấy vậy, ông ta quay sang nói với Diệp Đông.
“Diệp Đông, tôi đã phế Khương Văn!”
“Bây giờ tôi sẽ đưa cậu 200 tỷ.
”
Khương Lập Miên nhanh chóng để người đi theo ông ta đều là Võ giả sắp xếp khoản tiền kia.
“Chờ chút!”
Diệp Đông mở miệng.
Khương Lập Miên mang tới các võ giả kia vốn dĩ vô cùng kiêu ngạo, hiện tại bọn hắn vô cùng lo sợ, chân liên tục run.
Nhất phẩm Võ giả!
Khắp Khế Lệ này, gia chủ các gia tộc khó có những võ giả này.
Nhưng bọn hắn cùng người Lý gia đều vô cùng kinh hoàng.
Vốn dĩ,