Hiện trường đột nhiên trở nên im ắng hơn.
Hai chân của Lý Sơn đã gãy.
Dù ông ta đang quỳ đè vết thương ở đầu gối ngay trên một viên đá nhỏ có ba cạnh, nhưng giờ phút này lại như chẳng cảm thấy đau.
Bởi vì giờ khắc này, sự căng thẳng trong lòng ông ta đã lấn át qua tất cả những cảm xúc khác.
“Diệp Đông, vừa rồi bọn họ bất kính với cháu, cháu xử lý bọn họ đi.
”
Lý Diệu Thần lên tiếng.
Diệp Đông lắc đầu nói.
“Ông, bọn họ trêu chọc cháu, họ đã nhận được sự trừng phạt đáng có.
”
“Chuyện còn lại chính là việc trong nhà của mọi người, cháu sẽ không nhúng tay vào.
”
Đương nhiên Lý Diệu Thần hiểu đây là sự tôn trọng của Diệp Đông với mình.
Ông cụ đưa mắt nhìn về phía Diệp Đông, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm động.
Dù gì Diệp Đông cũng là Hóa Cảnh tông sư, cao cao tại thượng!
Dù Diệp Đông và Lý Mỹ Na kết hôn, anh là con cháu của ông cụ, nhưng vì anh là tông sư nên thật ra cũng không cần để ý tới cảm nhận của Lý Diệu Thần.
Nhưng Diệp Đông lại đặt tình nghĩa ở trước.
Lý Diệu Thần lập tức nhìn về phía đám người Lý Trạch, Lý Sơn, Lý Hoàng, Lý Mỹ Liên, Lý Xuyên.
Đôi mắt ông cụ hơi đục ngầu, chứa đựng dấu vết của năm tháng.
Đây đều là con cái, cháu chắt của mình, người trong tộc mà bản thân xem trọng và trọng dụng nhất.
Nhưng vừa rồi…
Thậm chí, Lý Diệu Thần không muốn nghĩ nữa.
“Cha, con sai rồi! Con thấy lợi lóa mắt! Nhưng con cũng chỉ vì tương lai của gia tộc mà thôi.
”
“Ba, chúng con thật sự suy nghĩ cho sự phát triển nghiệp lớn của gia tộc! Chúng con tuyệt đối không có lòng riêng!”
“Ông, vừa rồi chúng cháu nói hơi quá đáng, bây giờ chúng cháu sẽ tự phạt, tát bản thân một cái thật mạnh, dập đầu với ông…”
“Chúng con là con cái của Cha mà!”
“Ông hai, cháu là đứa cháu mà ông yêu thương nhất! Cháu sai rồi, cháu không dám nữa đâu! Ông hãy nể mặt mũi ông nội đã mất của cháu, đừng chấp nhặt với cháu…”
Đám người này lập tức rối rít cầu xin.
Lý Khải, Lý Mỹ Na khẽ lắc đầu.
Những người này đúng là mặt dày.
Lý Diệu Thần nghe thấy những lời này, sắc mặt thật sự thay đổi.
Thậm chí, hai mắt ông cụ còn nhắm nghiền lại.
Dù sao trái tim của ông cụ cũng bằng thịt, có tình cảm.
Lý Diệu Thần do dự rồi lại chần chờ.
Diệp Đông không nói câu nào.
Anh đã nói không nhúng tay vào chuyện Lý gia thì sẽ không tham gia vào.
Dù ông cụ Lý có tha thứ cho đám ăn cháo đá bát này thì đó cũng là chuyện của ông cụ.
Hơn nữa, sau chuyện này, bệnh tình của ông cụ Lý đã tốt lên, khả năng quản lý gia tộc chắc chắn cũng tăng lên.
Chắc hẳn tình huống phản bội này sẽ không xuất hiện nữa.
Trong lòng Lý Khải, Lý Mỹ Na cũng hoàn toàn tôn trọng ý kiến của ông cụ nên cũng không mở miệng đưa ra ý kiến.
“Ba, con biết Cha vẫn yêu thương chúng con! Cha sẽ cho chúng con cơ hội.
”
“Ông hai, sau này cháu không dám làm như vậy nữa!”
“Cảm ơn ông đã cho chúng cháu cơ hội sửa đổi, làm lại cuộc đời.
”
“Chúng cháu nhất định sẽ làm tốt cương vị, biểu hiện tốt một chút, cống hiến cho gia tộc để đền bù lỗi lầm của mình.
”
Đám Lý Trạch lập tức lên tiếng, giống như Lý Diệu Thần đã đưa ra quyết định rồi vậy.
“Đủ rồi! Im miệng đi!”
Lý Diệu Thần quát lớn.
Toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh.
“Các người đã làm ra chuyện sai lầm như vậy mà vẫn muốn ngồi ở chức vị vốn có à? Nằm mơ đi!”
“Những người vừa rồi rời bỏ Lý gia sẽ bị hủy bỏ hết thảy chức vụ, thu hồi toàn bộ cổ phần.
”
“Cho các người ba năm quan sát.
Để xem sau này thế nào!”
Lý Diệu Thần dùng uy nghiêm của gia chủ cũ để tuyên bố những chuyện này.
Diệp Đông nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Thật ra, Lý Diệu Thần đã cực kỳ nương tay khi xử lý những người này rồi.
Đám Lý Sơn, Lý Trạch nghe vậy lập tức trợn trừng mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tiếp nhận.
Bây giờ, bọn họ đều là quản lý cấp cao sản nghiệp Lý gia.
Người thì phụ trách phòng ban quan trọng.
Người thì phụ trách một công ty con!
Đều là thành viên có thực quyền.
Đều là người được hưởng lợi cực lớn.
Quan trọng là bọn họ còn lén mở công ty riêng để chuyển lợi ích cho bản thân.
Nếu bọn họ bị cách chức thì chẳng phải sẽ mất một nửa số tiền kiếm được ư?
Quan trọng là họ sẽ mất địa vị được người người kính trọng.
“Không được! Cha! Cha không thể tuyệt tình như vậy!”
“Chúng con là con cháu ruột