“Dinh thự tư nhân, lẽ nào chúng tôi không thể vào trong sao?”
“Hôm nay, các thành viên trong phòng ban của tôi đều rất muốn vào trong xem thử.
Thế thì, tôi nhất định phải dẫn họ vào trong xem thử.
”
Trên mặt giám đốc phòng ban này toàn là vẻ kiêu ngạo.
“Giám đốc Nghi giỏi thật đấy! Ra ngoài với giám đốc Nghi, không có nơi nào chúng ta không đi được.
”
Gã giám đốc này tên là Nghi Tử Siêu.
Có mấy gã cấp dưới, lúc này cũng không chịu nổi nữa mà nịnh bợ Nghi Tử Siêu.
Lúc ấy trên gương mặt làm màu của Nghi Tử Siêu xuất hiện một nụ cười đắc ý.
“Anh chỉ là một tên hướng dẫn viên nhỏ bé ở tầng lớp thấp nhất của xã hội thôi.
”
“Anh có biết là công ty nào đứng sau lưng tôi không? Là nhà họ Lâm ở thành phố Lục Đảo đấy!”
Nghi Tử Siêu tỏ ra vô cùng tự mãn.
Người hướng dẫn viên kia, mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Anh ta đang nghĩ nhà họ Lâm ở thành phố Lục Đảo, rốt cuộc là nhà họ Lâm nào…
“Lẽ nào là nhà họ Lâm, gia tộc đứng đầu sao?”
Lúc hướng dẫn viên còn chưa kịp phản ứng lại.
Nghi Tử Siêu đã kiêu ngạo đi đến trước cửa lớn được khắc rồng vẽ phượng rồi.
“Hai anh bảo vệ này, bây giờ hãy mở cửa để chúng tôi vào trong đi.
”
“Tôi muốn dẫn theo nhân viên của mình vào bên trong tham quan một chút.
”
Hai bảo vệ kia, là bảo vệ của nhà họ Vương, một gia tộc đứng đầu ở thành phố Lục Đảo trong các gia tộc lớn nên cũng biết một chút võ vẽ.
Tất nhiên, võ đạo của bọn họ không phải là võ đạo thật sự mà kiểu như Taekwondo thôi.
Nhưng bọn họ cao to lực lưỡng, một người cũng có thể đấu lại được ba bốn người.
Lúc này, khi họ nhìn thấy dáng vẻ tinh tướng như thế của Nghi Tử Siêu thì chau mày.
“Anh là cái thá gì? Chẳng phải ban nãy hướng dẫn viên của anh đã nói với anh đây là dinh thự tư nhân rồi sao?”
“Biến ngay!”
Hai bảo vệ không hề khách sáo nói.
Mặt Nghi Tử Siêu lập tức đỏ phừng phừng.
“Mẹ nó, chúng mày cũng chỉ là hai con chó canh nhà thôi, nếu chúng mày đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa tao với hướng dẫn viên, còn không mau lập tức mở cửa.
”
“Đây là dinh thự tư nhân của nhà nào? Nói cho tao biết!”
“Mấy người không biết tao là ai sao? Tao là giám đốc của công ty nhà họ Lâm ở thành phố Lục Đảo, là quản lý cao cấp, cánh tay đắc lực của nhà họ Lâm đấy!”
Vốn dĩ khi nghe thấy hai câu trước của Nghi Tử Siêu, hai người bảo vệ đã định dùng dùi cui điện tấn công cái tên vênh vênh váo váo này rồi.
Nhưng.
Sau khi nghe thấy câu sau, họ lại hơi do dự.
Nếu như là quản lý cao cấp, cánh tay phải của nhà họ Lâm, gia tộc đứng đầu thành phố Lục Đảo, tất nhiên bọn họ cũng phải nể mặt một chút, chỉ thuyết phục chứ không động tay động chân.
“Nhà họ Lâm nào ở thành phố Lục Đảo?”
Một người bảo vệ lên tiếng.
“Hừ, thằng chó, sợ rồi chứ gì?”
“Tao lại nói cho mày biết chuyện này, tao còn là cánh tay đắc lực của cậu cả Lâm Phong của nhà họ Lâm đấy! Là kiểu cậu cả Lâm Phong đi chơi gái cũng kêu tao đi sắp xếp ấy.
”
Lúc Nghi Tử Siêu nói câu này, miệng vểnh lên, trông vô cùng đắc ý.
Thậm chí anh ta còn cố tình lớn tiếng, khiến những hướng dẫn viên, đồng nghiệp phòng ban đứng phía sau anh ta đều nghe thấy mồn một.
Sau khi đồng nghiệp phòng nghe rõ, quả nhiên trong ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ, kính sợ.
Trông thấy cảnh này, Nghi Tử Siêu càng thêm đắc ý hơn.
Xì!
Xì!
Tiếng điện giật đột nhiên vang lên.
Đồng thời cả người Nghi Tử Siêu cũng giống hệt như con chó điên bị điện giật, phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
“Hai tên chó các người, có phải bị dọa sợ rồi không? Còn dám ra tay với tao!”
Nghi Tử Siêu lớn tiếng quát.
Một người bảo vệ giơ chân đá Nghi Tử Siêu lên trên cửa.
“Cái thằng ngu vênh váo này, một nhà họ Lâm nhỏ bé mà cũng dám la hét trước mặt nhà họ Vương ở thành phố Lục Đảo.
”
“Đến cả gia chủ Lâm Vĩnh Vũ của nhà họ Lâm cũng không dám ăn nói như thế ở đây đâu!”
Tên bảo vệ còn lại lạnh lùng nói.
Nghi Tử Siêu vốn định kêu la tiếp, nhưng khoảnh khắc khi anh ta nghe thấy mấy chữ nhà họ Vương ở thành Lục Đảo thì ngớ người.
Thậm chí, cả người còn run lên bần