“Anh Hộ, nhưng nhà họ Lôi chẳng những coi nó là khách quý mà còn đưa biệt thự Số 1 cho nó…”
“Em sợ là trong mấy năm nó lưu lạc ở bên ngoài đã gây dựng được thế lực.”
Vương Đức Thuận hơi lo lắng nói.
Hôm qua, ông ta vốn định đưa Vương Huy Phát và ba trăm triệu tới biệt thự núi Ngũ Giai.
Nhưng ngày hôm qua, Hộ Liệt tới đây.
Lúc ông ta biết chuyện họ định làm thì lập tức ngăn lại.
Nhưng tới sáng nay, Vương Đức Thuận và Vương Huy Phát vẫn cảm thấy có chút không yên nên nhắc lại.
Hộ Liệt nhíu mày không vui.
“Tôi nói không cần lo lắng về tên Diệp Đông này thì không cần phải để ý làm gì.”
“Lão già nhà họ Lôi kia mắc tật ở chân từ lâu, võ đạo không tiến thì sẽ lùi.
Vì thế, địa vị của nhà họ Lôi trong số các gia tộc cấp tỉnh đã bắt đầu xuống dốc.”
“Có lẽ bọn họ muốn mời một võ giả trẻ tuổi tới gia tộc làm khách, tọa trấn gia tộc mà thôi.”
“Các cậu không cần phải lo lắng về thế lực của Diệp Đông kia.
Theo tôi được biết, cậu ta chỉ lang thang tứ xứ mà thôi.
Có lẽ lấy được chút cơ duyên nên mới đặt chân lên con đường võ đạo, chứ chẳng có thế lực nào chống lưng cả.”
Hộ Liệt nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Vương Đức Thuận và Vương Huy Phát nghe ông ta nói thế thì cũng yên tâm hơn nhiều.
“Anh Hộ, anh thuộc gia tộc hạng hai cấp tỉnh, đương nhiên tin tức của anh đáng tin hơn.
Thế thì em cũng yên tâm rồi.”
“Nhưng ngộ nhỡ tên Diệp Đông kia tới đây gây chuyện, xin anh hãy ra mặt đánh đuổi.”
Vương Đức Thuận khom người tỏ vẻ lấy lòng, nâng bình trà lên rót thêm cho Hộ Liệt.
Hộ Liệt thấy ông ta tôn trọng mình như vậy cũng hơi hài lòng.
“Đương nhiên rồi!”
Hộ Liệt nhẹ nhàng nói.
Ông ta hơi dừng một chút.
Hộ Liệt tiếp tục nói: “Bây giờ, tôi cũng muốn nói một chút về mục đích mà tôi tới đây.”
Hộ Liệt vừa cất lời khiến toàn trường ngừng thở, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Sau này, người nhà họ Vương cậu phải giao 70% cổ phần cho tôi.”
70% cổ phần?
Vương Đức Thuận nghe vậy, trái tim như bị bóp nghẹt.
Thế chẳng phải cắt thịt nhà họ Vương à? Chắp tay dâng quyền kiểm soát cho người khác?
Nhưng Vương Đức Thuận vẫn đè nén bất mãn và lửa giận trong lòng.
“Anh Hổ, vì sao lại thế?”
Mặc dù Vương Đức Thuận cố nén lửa giận trong lòng nhưng đã không bình ổn được nữa.
Hộ Liệt nói: “Vương Đức Thuận, cậu là em vợ, tuy thuộc một trong năm gia tộc lớn ở thành phố Lục Đảo nhưng trong mắt tôi chung quy vẫn chẳng có thành tựu gì.”
“Nếu không phải vì có quan hệ với chị cậu, tôi cũng chẳng có ý định hợp tác với cậu đâu.”
Nghe Hồ Liệt nói vậy, Vương Đức Thuận cũng có chút do dự.
“Anh Hộ, mong anh nói rõ cho.”
Hộ Liệt nói: “Tôi muốn ủng hộ cậu thống nhất toàn bộ thành phố Lục Đảo, để mấy gia tộc lớn khác phải quỳ mọp dưới chân.”
Vương Đức Thuận và mấy cao tầng của nhà họ Vương có mặt ở đây nghe thấy vậy đều hít một hơi thật sâu.
Hô hấp trở nên nặng hề hơn rất nhiều.
Bọn họ là gia tộc hàng đầu của thành phố Lục Đảo.
Đương nhiên giấc mộng của họ là đè bẹp những gia tộc hàng đầu khác của Lục Đảo, trở thành bá chủ của thành phố này.
Giữa các gia tộc hàng đầu của thành phố Lục Đảo, tuy có cạnh tranh nhưng cũng có hợp tác, những chuyện này đều là bí mật.
Chẳng ai không hy vọng mình mạnh hơn nữa, đánh bại những gia tộc khác? Ai chẳng muốn duy ngã độc tôn?
Nếu bọn họ có thể trở thành gia tộc đứng đầu thành phố Lục Đảo thì các loại tài nguyên sẽ cuồn cuộn không dứt, địa vị xã hội cũng sẽ trở nên chói lóa, không ai sánh bằng.
Nghĩ tới đây, mắt bọn họ hơi đỏ lên.
Đột nhiên, sự cuồng nhiệt của họ biến mất.
Muốn khiến tất cả những gia tộc lớn khác của thành phố Lục Đảo quỳ mọp dễ như vậy ư?
Không thể nào!
Nếu có thể làm được, cục diện giữa các gia tộc lớn của thành phố Lục Đảo đã thay đổi từ lâu chứ không phải như ngày nay.
“Anh Hộ, em nói một câu có thể anh không thích nghe.
Nếu có sự ủng hộ của gia tộc hạng hai cấp tỉnh, nhiều nhất em cũng chỉ chèn ép được một trong số những gia tộc đó thôi, chắc chắn không nghiền