“Diệp Đông, tôi thấy cậu bây giờ cũng thật bình tĩnh!”
“Có lẽ cậu cảm thấy dựa vào nhà họ Lôi, không kém cạnh gì nhà họ Hộ cho nên không biết sợ.”
Lâm Điềm Điềm sải chân dài kiêu ngạo bước mấy bước, cứ như thể đây là nhà của mình.
Sau đó cô ta nói tiếp.
“Chúng ta là bạn học cũ, cho nên tôi nhắc nhở cậu.”
“Sau lưng nhà họ Hộ là nhà họ Khương ở tỉnh Giang Bắc, đôi bên đã quen biết nhiều đời.
Mà hiện giờ nhà họ Khương đã có tông sư Bán Bộ trấn giữ.”
“Cậu là võ giả, chắc hiểu được tông sư Bán Bộ là nhân vật thế nào rồi nhỉ! Không cần tôi nhiều lời đúng không.”
Lúc Lâm Điềm Điềm nói những lời này cũng chú ý tới sắc mặt Diệp Đông thay đổi.
Đúng là Diệp Đông hơi ngạc nhiên.
Anh đã nghe cái tên Khương Lập Miên này rất nhiều lần rồi, đúng là âm hồn không tan mà.
Còn Hộ Liệt cũng hoảng sợ.
Suy cho cùng, Lâm Điềm Điềm muốn lôi Khương Lập Miên và nhà họ Hộ ra hòng chèn ép Diệp Đông.
Làm sao một chân và một cánh tay của mình lại bị đánh tàn phế? Lấy ra ba trăm triệu như thế nào?
Còn không phải là vì như này ư?
Lâm Điềm Điềm thật sự đã gieo mầm tai hoạ cho mình rồi.
Bây giờ ông ta chỉ ước gì tát vỡ mồm Lâm Điềm Điềm, để cô ta không bao giờ nói được nữa.
Nhưng ở trước mặt Diệp Đông - tông sư Hóa Cảnh còn chưa hành động, ông ta há có thể ra tay?
Lâm Điềm Điềm lại tưởng Diệp Đông và người hầu què chân của anh đều sợ hãi.
Cô ta cười tươi hơn.
“Tôi còn muốn nói cho cậu biết, hôm nay nhà họ Hộ sẽ có một vị khách vô cùng tôn quý đến đây.”
“Một nhân vật còn có địa vị cao hơn cả gia chủ nhà họ Khương.
Diệp Đông à, cậu cũng là võ giả, có lẽ hiểu ý nghĩa trong đó đúng không?”
“Diệp Đông, tôi nhắc nhở cậu là hi vọng cậu chủ động xin lỗi tôi.”
“Như vậy đi, cậu dẫn Lôi Chấn và Trần Triết đến khách sạn Nhà hàng Đệ Nhất quỳ ngoài cửa ba ngày ba đêm.”
“Cộng thêm đưa đại cho tôi ba trăm ngàn tệ tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.”
“Vì là bạn bè cũ, tôi thật sự xem như hết tình hết nghĩa rồi đấy! Dù sao với địa vị hiện giờ của tôi cũng sẽ không đuổi cùng giết tận cậu.”
Lâm Điềm Điềm tràn ngập đắc ý.
Diệp Đông nhíu mày, không định tiếp tục quan tâm tới Lâm Điềm Điềm nữa.
Thật sự quá lãng phí thời gian.
Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Đoạn Kiếm đến từ Bắc Cực kia mà thôi.
“Chúng ta đi thôi!”
Diệp Đông nói.
Hộ Liệt lập tức khập khiễng đi theo, định đi trước dẫn đường.
Song.
Lâm Điềm Điềm lại chặn đường Diệp Đông.
“Diệp Đông, cậu vội đi vào đấy để làm gì?”
“Tôi biết rồi! Chắc là cậu cũng nhận được tin tức, nhân vật có địa vị cao hơn cả chủ nhân nhà họ Khương muốn tới nhà họ Hộ làm khách, cho nên cậu muốn lộ mặt, mặt dày làm quen đúng không?”
“Chỉ cần tôi nói một câu thôi là cậu và tên người hầu một chân quái dị này sẽ phải cút ngay!”
“Vừa rồi nghe tôi nói vậy mà còn dám làm lơ tôi? Cậu đã biết lỗi chưa?”
Lâm Điềm Điềm cười khẩy.
Diệp Đông khẽ lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo.
“Lâm Điềm Điềm, hình như cô bị khùng thì phải?”
Đối với Lâm Điềm Điềm, Diệp Đông không định nể tình bạn học gì cả.
Lâm Điềm Điềm ngây người.
Bây giờ cô ta có nhà họ Hộ chống lưng, vậy mà Diệp Đông còn dám mắng mình?
“Diệp Đông, cậu có nhìn thấy những người trong nhà đang đi ra kia không?”
“Đó là cậu chủ cùng với quản lý cấp cao nhà họ Hộ ra đón tiếp tôi đấy!”
“Có lẽ cậu biết địa vị của tôi sau khi vào nhà họ Hộ đúng không?”
“Ngay bây giờ, tôi yêu cầu cậu lập tức quỳ xuống cho tôi, cút sang lề đường đi!”
Diệp Đông nhìn Lâm Điềm Điềm giống như con gà chọi, nhíu mày.
Sau đó, anh có hành động.
Giơ tay tát thẳng vào mặt Lâm Điềm Điềm.
Chát!
Cái bạt tay vang dội rơi xuống mặt Lâm Điềm Điềm.
Để lại dấu tay đỏ tươi.
Đồng thời miệng chảy máu, khớp hàm lỏng lẻo.
Lâm Điềm Điềm trực tiếp ngu người.
Ước chừng vài giây sau, cô ta mới bình tĩnh lại.
“Dám đánh tôi?”
“Cậu chết chắc rồi!”
Lúc này, đám người Hộ Cương, Hộ Kiệt đã nhìn thấy Hộ Liệt cùng với Diệp Đông đang ở bên ngoài.
Cũng thấy được cảnh Diệp Đông tát Lâm Điềm Điềm.
Bọn họ nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Hộ Kiệt, thằng ranh này dẫn theo lão già