Nụ cười trên mặt ông Lâm và những người khác hơi sượng lại.
Nhưng ông Lâm vẫn lập tức nở một nụ cười.
"Ha ha, Kim Kỳ nói đúng, sau này tôi sẽ đổi ghế xốp mềm hơn.
Hôm nay đúng là không tiện, ngồi tạm nhé!"
Lúc này, em dâu của dì Vương và cũng chính vợ của Vương Bảo Quốc lên tiếng.
"Ông Lâm nói đúng lắm, chỗ ông nhỏ quá mà, đâu thể cung cấp dịch vụ chất lượng được, chúng tôi chỉ đành chịu tạm vậy.
"
"Bình thường chúng tôi sống ở khu dân cư sầm uất nhất thành phố đã quen với các nhà hàng có chất lượng tốt rồi.
Lần đầu đến nhà hàng của các ông nên đúng là hơi không quen.
"
Vương Bảo Quốc và vợ của ông ta cũng coi như có chút học vấn và kiếm được một công việc khá ổn.
Cả hai đều làm việc trong một công ty xây dựng quy mô vừa, một người là quản lý dự án, một người làm nhân viên quản lý tài liệu, thu nhập không thấp và cũng kiếm chác được đôi chút.
Thế nên bọn họ đã mua nhà trong thành phố và sống ở đó luôn.
Nụ cười của ông Lâm lại sượng ngắt.
"Bảo Quốc, hai người đều là quản lý cấp cao nên trải nhiều việc đời, mà nhà hàng nhỏ của chúng tôi đúng là hơi tệ một chút, thông cảm nhé!"
Vương Bảo Quốc gật đầu, nói: "Nghe nói thịt lừa được nấu theo bí quyết của các ông khá ngon, thôi thì chúng tôi miễn cưỡng ăn một chút ở đây vậy!"
"Ai bảo anh chị dâu của tôi keo kiệt quá làm chi, không chịu đến nhà hàng tốt chiêu đãi chúng tôi.
"
Mẹ của Diệp Đông là Lưu Thục Tuệ cùng với cả nhà dì Trương nghe vậy thì cũng rất bực mình.
Nhưng dù sao bọn họ chỉ là người ngoài, cũng là lần đầu tiên gặp đám Vương Bảo Quốc vậy nên không tiện lên tiếng.
Còn dì Vương lúc này đang tức cả mình.
Trước đây Vương Bảo Quốc học đại học là nhờ Vương Ái Quốc làm thuê kiếm tiền chu cấp cho.
Kết quả khi Vương Bảo Quốc ăn nên làm ra thì lại không liên lạc với Vương Ái Quốc nữa.
Thậm chí cách đây không lâu khi con gái của dì Vương là Vương Mộng Dao vào đại học, gia đình Vương Bảo Quốc lại giả vờ như không biết.
Lần này dì Vương ăn mừng sinh nhật cũng đâu có mời họ.
Là bởi vì lần này làng đô thị sắp di dời và có liên quan đến việc bố trí nhà cửa của bọn họ, vậy nên họ về nhờ gia đình dì Vương trông coi hộ.
Nói cách khác, đúng lúc họ cần nhờ đến nhà dì Vương, tình cờ bắt gặp dì Vương đang tổ chức sinh nhật, thật sự tránh không được nên mới cho dì Vương hai trăm tệ coi như là tiền mừng sinh nhật bà ấy.
Dì Vương nói: "Tôi đâu có! "
Vương Ái Quốc lại cắt ngang lời dì Vương.
"Bảo Quốc, nhà các em châm chước chút đi!"
Vương Ái Quốc làm anh nên đương nhiên mong cả nhà có thể êm thấm.
Dì Vương chỉ đành nuốt lời vào bụng.
"Được, thế em nể mặt anh vậy.
"
"Giờ chúng ta dọn cơm ra thôi! Vợ với con trai em đói cả rồi.
"
Nói xong, Vương Bảo Quốc cầm đũa lên.
"Bảo Quốc, đợi chút đã.
"
"Còn một vị khách chưa đến.
"
Vương Ái Quốc lên tiếng.
Vương Ái Quốc là chồng của dì Vương, tất nhiên cũng đã nghe nói về Diệp Đông - con trai của Lưu Thục Tuệ.
Dì Vương luôn hết lời khen ngợi Diệp Đông.
Lúc này trên mặt con gái của dì Vương là Vương Mộng Dao cũng lộ ra vẻ mong chờ.
"Dì Lưu, sao anh Diệp Đông còn chưa tới? Cháu vẫn chưa được tận mắt gặp anh ấy đâu.
"
Trước đó Vương Mộng Dao đã từng xem bức ảnh của Diệp Đông mấy năm trước, thậm chí còn giúp Lưu Thục Tuệ đăng bài tìm người nữa.
Lưu Thục Tuệ cười nói: "Để dì gọi điện hỏi Tiểu Phong xem.
"
Nói rồi, Lưu Thục Tuệ định lấy điện thoại ra.
"Ối chà chị dâu, đây là bà chủ tiệm bánh bao tồi tàn nơi chị làm việc đó à?"
"Vị khách mà mọi người đang đợi là con trai của bà chủ tiệm bánh bao tồi tàn ấy hả?"
"Cứ tưởng chỉ có công việc cao cấp như của bọn em mới phải nịnh bợ cấp trên và thân thiết với sếp chứ.
"
"Không ngờ cái tiệm bánh bao vỉa hè lụp xụp thấp kém của mọi người mà cũng cần phải lấy lòng bà chủ nữa! Còn bắt tụi em đợi con trai của bà ta nữa.
"
Vợ của Vương Bảo Quốc là Lưu Hướng Lệ lên tiếng mỉa mai.
Trong lòng bà ta, việc mừng hai trăm tệ sinh nhật cho dì Vương đã khiến bà ta xót ruột và khó chịu lắm rồi.
Dì Vương lập tức nổi giận.
"Lưu Hướng Lệ, cô nói năng cẩn thận chút!"
"Tiệm bánh bao của Thục Tuệ không hề tồi tàn và nhỏ bé, hiện tại nó