“Nói năng xằng bậy!”
“Cả gan bất kính với cậu Hàn!”
Lúc này Vương Kim Kỳ bèn quát lớn.
Anh ta cách Vương Mộng Dao rất gần, thậm chí anh ta còn tát một bạt tai lên mặt cô ấy.
Con trai của Vương Bảo Quốc lớn hơn Vương Mộng Dao vài tuổi nên được xem như anh họ của cô ấy.
Vương Bảo Quốc công tác tại công ty xây dựng trong tập đoàn Thủ Giang, vì vậy tất nhiên Vương Kim Kỳ biết Hàn Vạn Lâm là người như thế nào.
Thậm chí Vương Kim Kỳ còn định từ từ tiếp cận Hàn Vạn Lâm, trở thành đầy tớ cho anh ta, đây chính là mơ ước của anh ta.
Hiện giờ Vương Mộng Dao nói vậy, tất nhiên anh ta phải tỏ rõ thái độ.
Vương Mộng Dao ôm mặt, tỏ vẻ không dám tin.
Lúc đầu cô ấy còn nghĩ rằng gia đình của chú vẫn còn bận tâm đến tình thân.
Nhưng giờ đây cuối cùng cô ấy đã hiểu rõ cả nhà chú mình là kiểu thấy lợi quên nghĩa, ăn cháo đá bát.
Đôi mắt trong veo thanh tịnh của Vương Mộng Dao không kìm được rơi nước mắt tí tách.
“Vương Kim Kỳ, sao cháu lại đánh Mộng Dao?”
Lúc này Vương Ái Quốc vô cùng tức giận.
Vương Kim Kỳ chỉ vào ông ta rồi nói: “Ông già, nếu ông to gan dám bất kính với cậu Hàn, tôi đánh luôn cả ông đấy!”
Vương Ái Quốc và dì Vương nghe thế thì đều tức giận đến run cả người.
Đến cả gia đình dì Trương và Lưu Thục Tuệ cũng vô cùng phẫn nộ.
"Mấy người…"
Lúc Lưu Thục Tuệ và gia đình dì Trương định lên tiếng.
Lưu Hướng Lệ đã ngắt lời họ.
"Nơi này không có chỗ cho đám người ngoài như các người nói chuyện đâu.
"
"Huống chi các người chỉ là chủ của một tiệm bánh bao rách nát và công nhân thấp kém mà thôi.
"
Dì Vương giận không thể át.
"Lưu Hướng Lệ, cô nói năng cho cẩn thận! Cô có thể không kính trọng với chúng tôi, nhưng không được bất kính với chị Trương và Thục Tuệ.
"
Lưu Hướng Lệ lạnh lùng nói: “Tôi gọi chị một tiếng chị dâu, chị thật sự cho rằng mình xứng đáng làm chị dâu của tôi à?”
“Hừ, nếu không phải vì chuyện phá dỡ căn nhà cũ, chúng tôi đã từ mặt các người từ lâu rồi.
”
Nghe Lưu Hướng Lệ nói như vậy, đáy lòng Vương Ái Quốc và dì Vương đều rét lạnh không thôi.
Lúc này, Diệp Đông lên tiếng.
“Vừa rồi cậu đã đánh Mộng Dao, bây giờ hãy quay lại và xin lỗi cô ấy đi!”
Vương Kim Kỳ bật cười giễu cợt.
“Mày là cái thá gì! Rác rưởi, một thằng con trai của chủ tiệm bánh bao thật sự cho rằng mình là cậu chủ đó…””
Vương Kim Kỳ còn chưa nói dứt câu.
Bốp bốp!
Diệp Đông đã tát thẳng hai bạt tay vào mặt anh ta.
Vương Kim Kỳ hoàn toàn ngơ ngác vì cú tát vừa rồi, những ánh sao vàng xuất hiện trước mặt, máu tươi tràn ra khóe miệng.
“Mày dám đánh tao!”
“Thằng nhà quê, xem tao có giết mày không…”
Vương Kìm Kỳ tóm lấy một chai rượu định đập vào người Diệp Đông.
Thế nhưng anh đã đá xoáy một cái.
Vương Kim Kỳ lập tức bị đá bay ra ngoài nện vào cửa.
Rầm!
Cánh cửa vỡ tanh bành vì cú va chạm đó.
Vương Kim Kỳ ngã xuống những mảnh cửa vỡ nát kia, bị một mảnh vỡ ghim thẳng vào mông khiến anh ta gào thét thảm thiết.
Lý Cương chỉ vào Diệp Đông rồi nói: “Mày muốn chống đối và không nghe lời cậu Hàn đúng không? Mày có biết mình sẽ gánh chịu hậu quả thế nào không?”
Diệp Đông lắc đầu rồi nói: “Ừ, tôi cũng rất muốn biết.
”
Lúc này ông Lâm mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Tổng giám đốc Tiểu Lý, bây giờ tôi sẽ lập tức sắp xếp một căn phòng khác và miễn phí toàn bộ chi phí cho cậu!”
“Xin cậu đừng tranh cãi ở đây nữa!”
Ông Lâm vội cất lời.
Lý Cương hừ lạnh nói: “Ông Lâm, căn phòng này đã hỏng rồi! Đúng là nên đổi căn phòng khác.
”
“Nhưng tôi vẫn còn một yêu cầu nữa, đó là ông không được tiếp đãi những người này, đuổi bọn họ ra ngoài đi.
”
“Bằng không bây giờ tôi sẽ cắt hết điện nước của ông, ngày mai sẽ đuổi ông khỏi khu nhà thương mại này.
”
Ông Lâm lo sốt cả vó.
Dĩ nhiên ông ta không thể đuổi cả nhà dì Vương đi được, ông ta cũng không hy vọng bị cắt hết điện nước, chấm dứt hợp đồng cho thuê.
Thế nhưng Lý Cương lại là bá chủ trong thôn, hơn nữa anh ta còn có bối cảnh hùng mạnh.
Ông ta bất lực, không có cách nào đối mặt.
Diệp Đông lại lên tiếng.
“Cút!”
Anh chỉ nói duy nhất một chữ.
Lý Cương trừng mắt nhìn Diệp Đông: “Đồ rác rưởi, mày mới nói gì…”
Anh ta chỉ vừa mới nói được nửa câu thì cả người đã bay thẳng ra ngoài.
Diệp Đông lại tiếp tục đá anh ta bay thẳng ra khỏi phòng, ngã