Thượng Thuận âm thầm phát thệ, sẽ không còn là chức trách mà là thật tâm đối đãi, thật tâm cống hiến.
“Được rồi.
Phía vợ tôi cần tôi xử lý, chuyện mẹ tôi.
Ông cứu lo liệu.”
Diệp Đông nhìn cũng thấy đã đi mất một ngày một đêm, nếu không về sợ rằng Kiều Lệ My vợ anh sẽ bị bọn người Kiều gia khó dễ mất.
Nói rồi Diệp Đông nhanh chóng được xe chuyên dụng của Điện Vương đưa về nhà.
Ngay khi chuẩn bị xuống xe, Thượng Thuận nhắc nhở Diệp Đông.
“Điện Vương còn kẻ thù, tuy nói là vị trí độc tôn những cũng vì thế mà rất nhiêu âm mưu quỷ kế khá đanh muốn tranh đoạt.
Tốt nhất ngài vẫn nên giữ bí mật thân phận.”
Nghe xong Diệp Đông nhíu mày, cảm thấy lời nói của Thượng Thuận đúng là vậy, huấn hồ anh chưa thật sự cường đại, vẫn nên cẩn thận.
“Tôi hiểu.
Cảm ơn ông.”
Nói rồi Diệp Đông đi xuống xe.
Vừa vào đến phòng khách đã thấy người Kiều gia đang ngồi quây quần với nhau, vừa nhìn thấy Diệp Đông, Kiều Ngọc Nhã đã là người lên tiếng châm chọc.
“Ai dô, ai đây.
Là tên con rể vô dụng Kiều gia chúng ta đây này.
Chậc chậc, chị họ tôi cũng được mệnh danh là tài nữ cảu đất Đông Lương này.
Đúng là hồng nhan bạc phận mà, ai ngờ vớ phải anh, một kẻ vô dụng.”
Diệp Đông không muốn đôi co với cô ta, nên vẫn tiếp tục mặc kệ đi lên phòng, anh đang muốn tu luyện một chút để có thể nhanh chóng cường đại.
Nhưng đám người Kiều gia nào có dễ dàng để anh yên ổn chứ.
Kiều Ngọc Nhã cố ý ngáng đường Diệp Đông, bộ dạng khoanh tay nói to.
“Sao? Thẹn quá? Anh dùng tiền của Kiều gia, không lo ở nhà chăm sóc chị tôi chu đáo, vậy mà còn chạy ra ngoài đi qua đêm.
Anh xem chúng tôi vô hình à? Chị tôi không dạy được anh, vậy để tôi thay chị ấy dạy anh.”
Nói rồi, Kiều Ngọc Nhã dơ tay định tát Diệp Đông, nhưng cơ thể của anh hiện tại vô cùng linh hoạt, nhẹ nhàng tránh được cái tát của Kiều Ngọc Nhã.
Kiều Ngọc Nhã vì dùng lực quá mạnh nên theo quán tính ngã nhào xuống, may mà có Kiều Hoàng Uy đỡ kịp, nếu không có thể cô ta đã ngã nhào đập mặt xuống đất.
“Chết tiệt! Nay còn dám lớn gan tránh né? Mày chán sống rồi đúng không?”
Thấy Kiều Ngọc Nhã thiếu chút té nhào, Kiều Hoàng Uy lớn tiếng quát tháo cứ như hắn ta mới là gia chủ của nhà này.
Diệp Đông nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đi lên cầu thang.
Anh lười nói chuyện, cũng lười giải thích.
“Diệp Đông, mày phản rồi à, nếu mày không đứng lại, Kiều gia chúng tao sẽ không chu cấp một đồng nào cho mày nữa.
Mẹ mày cứ chờ chết đi.”
Nghe tới mẹ mình Diệp Đông khựng lại, quay đầu nhìn đám người Kiều gia.
Mấy năm qua anh vì mẹ đã chịu bao nhẫn nhục, nhưng cuối cùng họ bố thí cho anh vài đồng đủ để duy trì sự sống của mẹ.
Anh cũng coi như biết ơn, luôn là trò tiêu khiển của họ.
Nhưng họ thì sao? Một lần, hai lần rồi ba lần, họ luôn vinh vào cái cớ chi tiền cho mẹ anh mà chà đạp anh, mục đích của họ cũng chỉ là hạ nhục Kiều Lệ My.
Thấy Diệp Đông dừng lại, Kiều Ngọc Nhã cùng Kiều Hoàng Uy đắc ý, cho rằng