Văn Cửu Đao cũng không hỏi tình độ thực lực của Diệp Đông hay loại vũ khí Diệp Đông am hiểu gì đó.
Hoàn toàn không giống như sắp đối đầu kẻ địch mạnh.
Ngược lại, ông ta cực kỳ ung dung thoải mái.
Vừa mở miệng đã hỏi tới cây linh chi Âm Dương nghìn năm kia.
Đối với Văn Cửu Đao mà nói, đây mới là điểm quan trọng.
Về phần Diệp Đông, một kẻ ông ta thuận tay có thể gi.ết ch.ết mà thôi.
Khương Lập Miên nghe Văn Cửu Đao hỏi chuyện thì cung kính đáp lời:
"Văn tông sư, tôi chứa nó trong một hộp ngọc lục bảo tốt nhất."
Văn Cửu Đao gật đầu: "Thế là tốt rồi!"
Khương Lập Miên cũng hưng phấn không thôi.
Dĩ nhiên ông ta nhìn ra được Văn Cửu Đao nắm chắc phần thắng khi đối mặt Diệp Đông.
Khương Lập Miên cung kính nói: "Văn tông sư, nếu ngài không yên tâm, tôi sẽ lập tức cho người trở lại nhà họ Khương lấy tới, hiến cho ngài."
Lúc Khương Lập Miên tới mời Văn Cửu Đao.
Văn Cửu Đao không tận mắt thấy linh chi Âm Dương nghìn năm đã lập tức đồng ý.
Thậm chí bởi vì khoảng cách từ chỗ Văn Cửu Đao tới nhà Diệp Đông gần hơn…
Vậy nên ông ta và Khương Lập Miên tới thẳng nhà họ Lưu, gia tộc của ông ngoại Diệp Đông.
Hoàn toàn không tới nhà họ Khương lấy linh chi Âm Dương nghìn năm kia trước.
Văn Cửu Đao khẽ mở mắt ra.
Ông ta lắc đầu.
"Tôi yên tâm."
Giọng của Văn Cửu Đao có vẻ hơi già nua, nhưng uy áp lại rất nặng.
Trong suy nghĩ của ông ta, Khương Lập Miên tuyệt đối không dám lừa mình.
Nếu lừa gạt dù chỉ đôi chút, vậy cái giá phải trả chính là tính mạng của chính ông ta và tất cả mọi người cạnh ông ta.
Chẳng lẽ Khương Lập Miên có thể lấy mạng mình ra đùa hay sao?
Đương nhiên Khương Lập Miên cũng hiểu được điểm này.
Tuy chính ông ta cũng từng đạt tới tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh đỉnh phong.
Nhưng tóm lại không phải tông sư chân chính.
Huống chi… hiện tại ông ta đã tàn phế rồi.
Giờ phút này, Khương Lập Miên đối mặt với một tông sư lâu đời chân chính cũng cảm nhận được uy áp dày đặc không gì sánh nổi.
"Văn tông sư cứ việc yên tâm!"
Ngay cả giọng của Khương Lập Miên cũng hơi run rẩy.
Cùng với đó, ánh mắt, giọng nói của ông ta đều chất chứa oán hận sâu nặng.
Đương nhiên, bao nhiêu oán hận đều nhằm vào Diệp Đông.
Nếu không có Diệp Đông, ông ta cũng chỉ cần tốn mười mấy năm, thậm chí vài thập niên là có thể bước vào hàng ngũ tông sư, đứng trên đỉnh cao.
Có thể giống như Văn Cửu Đao vậy, hưởng thụ tôn vinh vô tận.
Nhưng Diệp Đông đã chặt đứt hoàn toàn con đường tương lai của ông ta, thậm chí còn thụt lùi một đoạn dài, sau đó tan biến.
Hiện trường.
Khương Lập Miên lần nữa lên tiếng:
"Văn tông sư, tôi có thể phế bỏ vài người nhà họ Lưu trước không?"
Khương Lập Miên thật sự cảm thấy không nhịn nổi.
Ông ta hận Diệp Đông.
Ông ta phải trả thù anh thật tàn nhẫn.
Ông ta biết quan hệ của Diệp Đông với gia tộc ông ngoại rất sâu nặng, thế nên phế bỏ mấy người phe ông ngoại của Diệp Đông chính là cách trả thù tốt nhất.
Văn Cửu Đao nhìn thoáng qua Khương Lập Miên.
Vừa rồi lúc Khương Lập Miên gọi điện với Diệp Đông đã hẹn thời gian mười lăm phút...
Nhưng bây giờ rõ ràng chưa tới mười lăm phút.
Một sự tồn tại kiêu ngạo bễ nghễ như Văn Cửu Đao hoàn toàn khinh thường giết bất cứ ai khác ngoài Diệp Đông.
Mà ngoài Diệp Đông ra, những người khác đứng trước mặt ông ta chẳng khác nào đám kiến hôi.
Giết kiến hôi là sỉ nhục phong phạm tông sư nổi tiếng như ông ta.
Ánh mắt Văn Cửu Đao vừa sắc bén lại ngạo mạn, cực kỳ khinh bỉ.
Chẳng qua…
Sau một hơi thở:
"Được thôi.
Đằng nào ông cũng bị phế rồi, chẳng có giới hạn đạo nghĩa gì cả.
Nếu ông muốn phế thì cứ phế đi."
Văn Cửu Đao nói.
Khi nói ra những lời này, ông ta tựa như bậc đế vương cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Như vậy cũng đồng nghĩa với việc ông ta thật sự coi thường và không để Diệp Đông vào mắt.
Trên thực tế, khi Khương Lập Miên đối mặt với ánh mắt và lời nói này của Văn Cửu Đao cũng rất nhục nhã.
Nhưng hiện tại ông ta chính là kẻ vô dụng, còn chẳng bằng một người thường.
Ông ta chỉ có thể tranh thủ khi Văn Cửu Đao trấn áp toàn trường mà nhanh tay báo thù, chẳng phải sao?
"Cảm ơn Văn tông sư!"
Khương Lập Miên cũng chỉ có thể nói như vậy.
Văn Cửu Đao chỉ ngồi yên trên đài cao, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lòng ông ta, tất cả những gì diễn ra trước mắt đều có thể coi như xem đám kiến đùa bỡn.
Lúc này.
Khương Lập Miên nhấn điều khiển xe lăn điện di chuyển, nhìn về phía mấy người ông ngoại Diệp Đông.
Lúc này mặt mũi Lưu