Trong đó có một tên ăn mày ăn mặc xem như sạch sẽ, lúc này đang ngồi trên ghế giống như một vị vua.
Phía sau gã còn có hai ả ăn mày bóp vai.
Mấy tên ăn mày khác thì cung kính ngồi xếp hàng hai bên.
Trước mặt còn có hai ba tên ăn mày cả người đầy vết thương, run bần bật chờ bị xử lý.
“Mấy tên chúng mày, vậy mà hôm nay chỉ xin được mấy chục đồng tiền!”
“Cho nên hôm nay không được ăn cơm!”
Tên ăn mày ngồi trên ghế rất vênh váo, hất hàm nói.
Đúng lúc này.
Mọi người nghe thấy tiếng kho hàng mở cửa.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy đám người Trúc Diệp Thanh, Hắc Đao.
Đám ăn mày khoảng chừng bốn, năm chục người, ngoài mấy tên tàn tật ra tất cả đều đứng lên.
Thậm chí ai cũng cầm đồ lên, có cây sắt, có côn sắt, côn gỗ vân vân, ác ý hôi hổi nhìn chằm chằm đám người Trúc Diệp Thanh.
“Các người muốn mua kho hàng xưởng dệt đúng không?”
“Nếu là như vậy, thì lập tức cút đi thôi!”
“Nơi này đã là địa bàn của cái gia* tao rồi!”
(*cầm đầu đám ăn mày)
“Nếu các người mua cũng sẽ bị bọn tao phá ngày phá đêm mà thôi!”
Gã ăn mày ngồi trên ghế tự xưng là cái gia mặt đầy vênh váo.
Hắc Đao lạnh lùng nói: “Cút vào trong dãy WC vắng vẻ nhất ngay lập tức, không được phát ra chút âm thanh nào, nếu không, chết!”
Tên ăn mày tự xưng cái gia tràn ngập tức giận.
“Tuy rằng bọn tao là ăn mày, nhưng chưa có ai dám nói chuyện với bọn tao thế đâu!”
“Dám ăn nói với bọn tao như thế, cho dù là mấy doanh nhân, cuối cùng cũng phải tặng quà, xin lỗi đấy!”
Hắc Đao lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy chúng tôi là doanh nhân?”
Cái gia gật đầu, nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Nhưng mà gã vừa mới nói xong, đã giật mình chú ý tới ba người ngất xỉu phía sau.
Trong đó có Lý Mỹ Na.
“Chẳng lẽ các người là bọn bắt cóc?”
Sắc mặt cái gia cũng hơi thay đổi.
Những tên ăn mày khác cũng lập tức hoảng loạn.
“Cái gia, chúng là bọn bắt cóc đấy, chúng ta nhanh chóng chạy thôi!”
Vài tên ăn mày thật sự sợ hãi.
Cái gia nói: “Sợ cái gì! Chúng ta bốn năm chục người! Còn sợ mười người bọn họ sao!”
Sau đó gã nhìn về phía Hắc Đao: “Nếu các người là bọn bắt cóc, vậy chắc chắn là định tống tiền rồi!”
“Xem ra các người cũng chỉ muốn mượn chỗ này một lúc mà thôi! Như vậy đi, tôi cho các người dùng!”
“Có điều không thể dùng không! Đưa cho tôi một trăm ngàn phí thuê chỗ! Không, một triệu!”
Đám sát thủ Hắc Đao nghe vậy ai cũng không nhịn được phì cười, ngao ngán lắc đầu.
Bọn họ trước giờ sát phạt quyết đoán, chưa từng gặp đám ăn mày buồn cười như vậy.
Quả nhiên là con kiến chưa từng trải sự đời, coi trời bằng vung mà!
Cái gia thấy đối phương cười, ngược lại nghĩ họ muốn đàn phán trong hòa bình.
Gã lại nhìn về phía Lý Mỹ Na.
“Ha ha ha, đương nhiên, cái giá một triệu, là bao gồm người phụ nữ này!”
“Tao muốn chơi cô ta, mới có cái giá một triệu, nếu không, bọn mày phải cho tao mười triệu!”
Lúc này, Trúc Diệp Thanh lại bước ra.
“Cho ông chút nắng đã nghĩ mình là mặt trời rồi?”
“Giết!”
Trúc Diệp Thanh vừa nói xong.
Một tiếng súng lập tức vang lên.
Viên đạn đã xuyên qua mi tâm cái gia.
Tên cái gia vốn có thể tự xưng vương xưng bá hưởng thụ quãng đời còn lại trong đám ăn mày, giờ lại mặt đầy không tin nổi và không cam lòng ngã xuống đất!
Đây là loại đạn nổ! Trực tiếp xuyên thấu ót!
Cho nên không chỉ có máu tươi, mà còn có óc chảy ra!
“Á!”
Hai ả đàn bà đi theo tên ăn mày lập tức hoảng sợ la hét chói tai.
Đám ăn mày cũng choáng váng, hét lớn.
“Câm miệng! Ai còn phát ra tiếng, chết!”
Trúc Diệp Thanh nhíu mày.
Nhưng tiếng la hét chỉ nhỏ hơn một chút.
Hai ả ăn mày kia vẫn la hét kêu gào.
Lập tức.
Một sát thủ phía sau lại nổ súng.
Hai ả ăn mày