Mà ngay cả mấy doanh nghiệp đại lý đã đặt hàng, Lưu Quốc Nghiệp và Liên Thục Giai cũng gọi điện thoại.
Mà mấy đại lý này cũng đều cho ra đáp án tương tự.
“Tổng giám đốc Lưu, ngại quá, hiện tại chúng tôi hơi kẹt, không dám lấy nhiều hàng hơn nữa.
Xin ông hiểu cho!”
Nói xong, bên đại lý này nhanh chóng cúp máy.
Sau khi bên đại lý này cúp máy còn lộ rõ vẻ buồn bã ủ dột: “Giá trị đám hàng hóa này đã ước chừng hơn mười triệu tệ… tôi thấy chắc đều thành hàng tồn đến nơi rồi!”
“Thôi thì coi như để kỳ hảo với Lý gia đi! Tôi còn cần tiêu thụ thuốc của Lý gia mà!”
Một đại lý khác lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tổng giám đốc Tôn, thế này nhé, nể mặt cô, tôi đặt thêm năm bộ đi!”
“Nhưng tôi không cách nào đặt nhiều hơn nữa đâu! Dù sao thì định giá sản phẩm của cô thật sự cao quá, tôi bỏ vốn cũng rất phiêu lưu…”
Sau khi cúp máy.
Bên đại lý này cũng lẩm bẩm một hồi: “Mình đặt thêm năm bộ coi như tăng công lao cho Lý Mỹ Na! Hy vọng sau này mua thuốc của công ty nhà họ có thể được hạn mức cao hơn…”
Đám đại lý này thật lòng không coi trọng công ty Quốc tế Phong Vân chút nào, chủ yếu là muốn làm Lý Mỹ Na vui vẻ, sau này bọn họ mua thuốc của Hồi Xuân Đường sẽ được chăm nom nhiều hơn…
Còn một đại lý nữa.
“Tổng giám đốc Lưu, tôi đặt thêm ba mươi bộ đi!”
Người đại lý này là khách hàng cũ thường xuyên hợp tác với Lưu Quốc Nghiệp, quan hệ không tồi chút nào.
Lúc này đối phương cho rằng Lưu Quốc Nghiệp gặp khó, thành ra khẽ cắn môi đưa ra quyết định này.
Đương nhiên, còn có rất nhiều đại lý thương uyển chuyển từ chối đặt thêm hàng, thậm chí còn biểu đạt một ý tứ khác…
Nói là bọn họ đến giờ không lui hàng đều vì nhân nhượng quan hệ hợp tác tố đẹp trước kia…
Sau khi gọi điện thoại một vòng.
Lưu Quốc Nghiệp, Lý Mỹ Na và cả Liên Thục Giai đều mỏi mệt lại mất mát.
Trong lúc đó còn có công ty đại diện của hai minh tinh vốn đồng ý đại diện cho các sản phẩm này gọi điện tới, tỏ vẻ không thể làm đại diện thương hiệu, không xem trọng sản phẩm này.
Chuyện này khiến tâm trạng bọn họ càng thêm suy sụp.
Diệp Đông lại cười đến thoải mái.
“Cậu, Mỹ Na, Thục Giai, không cần lo lắng quá đâu.”
“Mọi người cũng không ăn cơm cả ngày nay rồi, chúng ta đi ăn tối đã!”
Diệp Đông nói.
Liên Thục Giai trả lời: “Nhưng mà…”
Diệp Đông nói: “Không có nhưng nhị gì cả, quan trọng nhất là ăn no không đói bụng!”
Lưu Quốc Nghiệp, Lý Mỹ Na và Liên Thục Giai nghe Diệp Đông bố trí, đi ăn cơm tối.
Tuy rằng trong lòng không vui lắm khiến bọn họ không ăn bao nhiêu, nhưng coi như đã ăn bữa tối.
Diệp Đông thì tu tập võ đạo cả ngày nay, khá đói bụng, ăn như hùm như sói.
“Diệp Đông, sao anh chẳng lo lắng gì cả thế!”
Liên Thục Giai lộ ra chút uể oải.
Diệp Đông đáp: “Thục Giai, yên Mỹ Na, cùng lắm đến sáng mai thôi, chúng ta sẽ cung không đủ cầu.”
“Những đại lý đặt thêm hàng thì sau này chỉ cung ứng hạn mức bọn họ đặt thêm, đại lý nào không lấy thêm thì chỉ cung ứng số họ hiện có thôi, đừng tăng!”
Diệp Đông nói những lời này vẫn là dáng vẻ chém đinh chặt sắt như cũ, tựa như đảm bảo hạn ngạch tiêu thụ sẽ tăng lên vậy.
Liên Thục Giai, Lý Mỹ Na lại vẫn cứ buồn bã ủ rũ.
Mà bọn họ bị Diệp Đông an trí, đành phải hậm hực, mất mát đi nghỉ.
Buổi tối.
Tại một nhà giàu nào đó của Hoa Quốc.
Phú hào này chính là một bên đại lý tiêu thụ, tên Hoàng Phúc.
“Bà xã, đây là một lọ Nghịch Nhan Thủy, em dùng thử đi! Nghe nói hiệu quả không tồi!”
Lúc Hoàng Phúc nói những lời này thật ra biểu hiện đến ỉu xìu xìu.
Theo cái nhìn của ông ta, sản phẩm này chắc chắn là ế chỏng gọng.
Nhưng nói cho cùng cũng không thể lãng phí hết đúng không!
Vậy thì đành đưa cho bà xã nhà mình dùng vậy.
Bà xã Hoàng Phúc cũng biết ông ta chịu áp lực rất lớn: “Ông xã, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình!”
“Cùng lắm thì để em dùng thường xuyên một chút, cũng không lãng phí mà.”
“Đúng rồi, em còn có thể tặng cho vài bà bạn thân nhà giàu khác,