Chỉ một tiếng đồng hồ sau.
Trong dinh thự của nhà họ Giang.
Mười bộ Tiêu Dao Hoàn, mười bộ Nghịch Nhan Thủy, mười bộ Mỹ Dung Sương, đã xuất hiện trước mắt của Dương Văn Tuệ.
“Văn Văn, nể tình cô rất chuyên tâm phục vụ tôi, bộ Mỹ Dung Sương này tặng cho cô.”
Dương Văn Tuệ là chủ mẫu một nhà, còn không hiểu tâm tư của Văn Văn.
Văn Văn lập tức kích động đến mức quỳ xuống đất.
“Cảm ơn bà Giang.”
Sau đó, Dương Văn Tuệ cho Văn Văn lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Văn Tuệ.
“Tên nhóc này vì muốn nịnh bợ mình nên cũng rất dụng tâm ha.”
“Nhưng nói đi phải nói lại, chung quy ngươi cũng không có nền tảng gì."
“Nể mặt tâm ý này, tôi cho cậu và Thục Giai có một hồi ức tình yêu, vậy là đủ rồi.
Nhưng cũng chỉ tới đây mà thôi.”
Bà ta hơi khựng lại.
“Có sản phẩm như vậy sẽ thu hút một số thế lực cường đại dòm ngó, Thục Giai khó tránh sẽ gặp nguy hiểm.”
Trong đôi mắt của Dương Văn Tuệ mang ánh sáng kiên quyết.
Bà ta ấn một thứ giống nút trên điều khiển ô tô.
Chẳng mấy chốc.
Một bóng dáng như bóng ảnh xuất hiện trước mặt Dương Văn Tuệ.
“U Ảnh tiên sinh, phiền ông âm thầm bảo vệ con gái tôi một chút.”
“Nếu cái tên nhóc Diệp Đông kia cũng gặp nguy hiểm, trong tình huống cậu ta biết tiến lùi thì giữ lại một mạng cho cậu ta.”
“Nhưng cũng chỉ cần giữ một mạng cho cậu ta là được.”
Dương Văn Tuệ nói.
Cường giả xuất hiện kia có tên thật là ‘U Ảnh’.
Hơn nữa, rất hiếm thấy, bà chủ Dương Văn Tuệ cao cao tại thượng, lại tôn xưng ông ấy một tiếng ngài U Ảnh.
U Ảnh tiên sinh cũng không có ý hành lễ hay dùng tôn xưng gì với Dương Văn Tuệ.
“Được.”
U Ảnh tiên sinh đến cung phụng nhà họ Giang, địa vị quả thật cũng rất cao.
Câu trả lời của ông ấy cũng chỉ có một chữ như thế.
Sau đó.
U Ảnh tiên sinh lại giống bóng ảnh, biến mất trong phòng này.
Khế Lệ.
Trạch viện cũ của nhà họ Lưu.
“Tiểu Phong, ngày mai chính là lễ đính hôn của Trương Mỹ Giai và cậu chủ nhà họ Vạn.”
“Cháu đi được không?”
Ông ngoại của Diệp Đông, ông cụ Lưu Phong Hoa mang giọng hỏi han.
“Đương nhiên được ạ.”
Diệp Đông nhìn ra, ông ngoại vẫn rất hy vọng mình đi.
Tuy ban đầu ông rất thất vọng đối với dì Lưu Thục Hồng, nhưng chung quy vẫn khó tránh phần tình này, hy vọng có thể viên mãn hoàn hảo trong chuyện lớn của con cháu.
Ông cụ Lưu Phong Hoa nghe Diệp Đông đồng ý thì cười nói: “Được, Tiểu Phong, tối nay cháu ở lại nhà ông ngoại đi.
Ngày mai chúng ta cùng nhau xuất phát!”
Ông luôn dành riêng một phòng cho anh, Diệp Đông vẫn chưa ở lần nào.
Anh gật đầu, nói: “Dạ!”
Buổi tối, họ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Lúc ăn cơm.
Lưu Thục Hồng còn đặc biệt gọi điện cho ông cụ Lưu Phong Hoa, xác nhận xem ai có thể tới tham gia.
Sau khi cúp máy.
Ông nói: “Xem ra Thục Hồng quả thật cũng có chút tỉnh ngộ.”
Lưu Quốc Nghiệp, Lưu Thục Tuệ có vẻ im lặng.
Đương nhiên họ cũng hy vọng như vậy.
Dù gì thì ơn cha mẹ sinh nửa đời, tình chị em một kiếp.
Họ cũng không hy vọng hình cảm gián đoạn!
“Đúng rồi, cậu, mợ và San San bọn họ sao rồi ạ?”
Diệp Đông lên tiếng hỏi thăm.
Ban đầu, mợ và em họ Lưu San San vì trong nhà ông ngoại sa sút nên mới bỏ tới nhà mẹ đẻ.
Bây giờ địa vị của nhà họ Lưu tại Khế Lệ và gia sản nhà họ Lưu nắm giữ… đều vượt xa bên nhà mẹ đẻ của mợ.
Theo lý mà nói, chỉ vần mợ và em họ Lưu San San trở về là được.
Nhưng mãi cho tới giờ, không biết tại sao họ vẫn chưa quay về.
Tuy ngoài mặt thì cậu Lưu Quốc Nghiệp có chút thất vọng, nhưng tổng thể vẫn mang dáng vẻ tự tin.
“Cậu đã gọi điện cho họ.”
“Nhưng họ còn chưa nghe cậu nói hết thì đã cúp máy.”
“Điều này có thể xác định là ngày mai họ cũng sẽ tham gia lễ đính hôn của nhà họ Vạn.”
“Đợi sau khi gặp nhau, cậu sẽ nói chuyện với mợ cháu cũng không muộn.”
“Dẫu sao thì mợ cháu cũng theo cậu chịu khổ nhiều năm, có chút oán trách cũng là lẽ đương nhiên.”
Lưu Quốc Nghiệp rủ rỉ.
Diệp Đông nghe ra cậu vẫn còn tình cảm với mợ.
Anh là vãn bối, đương nhiên sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện này, chỉ làm chuyện trong khả năng mình