Kiều Lượng Nguyên cuối cùng cũng nghe máy, nhưng đầu dây bên kia hét lớn tới mức Diệp Đông cùng Thường Thuận có thể nghe rõ.
“Kiều Lượng Nguyên, Kiều Lệ My đâu? Tại sao trong phòng kia lại là Kiều Ngọc Nhã.
Tiếng hét mang theo mấy phần bực tức, Kiều Lượng Nguyên cũng không rõ có chuyện gì.
“Tôi không hiểu chú đang nói gì?” Kiều Lượng Nguyên hỏi lại.
“Ông đừng giả vờ, không ông thì là ai hả.
Vinh Vỹ cùng Kiều Ngọc Nhã còn có Kiều Hoàng Uy cùng trong phòng VIP Vĩnh Thụy.
Kiều gia xem như không còn mặt mũi, ông nghĩ ông được yên sao?” Kiều Phong lớn giọng đe dọa.
Diệp Đông cũng không nhịn nổi nữa, cầm lấy điện thoại của Kiều Lượng Nguyên, trực tiếp nói: “Kiều Phong, con ông mà ông không quản được, ông còn tìm ai tính sổ? Hay ông quen cha vợ tôi với Kiều gia không còn quan hệ?”
“Cái đồ bất tài vô dụng như mày, vớ phải một thằng đầu trâu mặt ngựa về đây đe dọa tao sao? Mày nghĩ tao sợ? Đừng mơ.” Kiều Phong tức giận lấn át mọi thứ, ông ta chỉ biết chửi bới.
“Nếu có thời gian chửi bới người khác, chi bằng ông nên lo cho con ông thì hơn.” Diệp Đông nói xong thì trực tiếp cúp máy.
Anh đưa máy cho cha vợ, nhìn ông rồi khuyên nhủ một chút.
“Cha à, cha cùng họ không can hệ.
Chuyện kia ra sao chúng ta không quan tâm, xem như ở hiền gặp lành, họ gieo ác thì gặt ác.”
Diệp Đông dừng một chút rồi nói tiếp: “Cha xem, không thể cứ chuyện gì chúng ta không rõ lại đổ lên người chúng ta được, huống hồ người họ muốn hại là Kiều Lệ My.”
Nhắc đến con gái, Kiều Lượng Nguyên như lấy lại tinh thần, cũng nhớ lại hôm đó Kiều Phong nói gì.
Ông gật gật đầu cũng không muốn nghĩ tới Kiều gia nữa.
“Lúc nãy bàn về lương hàng tháng đến đâu rồi nhỉ?” Kiều Lượng Nguyên quay lại việc chính.
“Lương hai trăm triệu một tháng, không ít chứ?” Thường Thuận lặp lại.
Kiều Lượng Nguyên nghe thấy mức giá kia thì chuyện vừa rồi lại vứt ra sau đầu, người ta nói đúng thấy tiền mắt sáng là đây.
“Thật? Chỉ chăm cây mà có thể có khoản lớn vậy sao?” Kiều Lượng Nguyên không dám tin.
“Thật!” Thường Thuận khẳng định: “Chăm cây cũng là sở thích của ông chủ chúng tôi.
Chỉ là ông ấy đi rồi, vẫn tiếc nuối những cái cây này.”
“Được, tôi nhận.” Kiều Lượng Nguyên chỉ sợ mối ngon này lại lọt vào tay kẻ khác.
“Diệp Đông, còn con chăm cây ở đây luôn sao?” Kiều Lượng Nguyên lại chợt nhớ Diệp Đông cũng làm công việc chăm cây nha.
“Con ở nơi khác.” Diệp Đông cười đáp
Thường Thuận liền đỡ lời: “Cậu Diệp chăm sóc cây mở khu phía chính Tây.
Suy cho cùng ông chủ có quá nhiều vườn cây nha.”
Vừa nói ông ta làm bộ lắc đầu như tiếc nuối.
Diệp Đông đầu đầy hắc tuyến, thầm nghĩ ông ta có cần diễn tới mức tự nhiên như vậy không chứ?
“Vậy khi nào bắt đầu?” Kiều Lượng Nguyên cảm thấy vô cùng có động lực, cứ như muốn bắt đầu ngay.
“Ngày mai.” Thường Thuận trả lời tắp lự.
Kiều Lượng Nguyên gật đầu liên tục, cảm giác bản thân vừa được món hời lớn, còn dự định khoe với con gái khi về.
Ít nhất con gái có thể làm giám đốc tài chính ở Tập đoàn MS, còn ông lại có