Hiện tại ở trong phòng, một người đàn ông có lông mày thô cao mặc một bộ đồ thoải mái, khoảng hơn ba mươi tuổi, khí tức trên người vô cùng khác biệt.
Người này chình Thanh Huy Hưng
“Lão Hưng, tên kia cũng có chút thực lực!”
Quản lý biệt thự Phong Hoa chính là Bằng Kiên giờ phút này đang cung kính báo lại tình hình.
Thanh Huy Hưng gật đầu, uống một ngụm trà.
Sau đó hắn ta nhìn về phía Đại Mão đang đứng cung kính cách đó không xa.
“Các người đi theo tôi lăn lộn bao năm rồi! Lại có người dám động vào các cậu, còn là người có năng lực, thật là hay ho!” Thanh Huy Hưng cất giọng sang sảng.
Nghe thấy lời Thanh Huy Hưng nói, Đại Mão lập tức cúi đầu.
“Cảm ơn Lão Hưng đã làm chủ cho tôi!”
Đúng lúc này có tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng trực tiếp bị đá văng ra.
Bóng dáng Diệp Đông lập tức xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Hừ đúng là ngông cuồng! Dám gây sự ở đây!”
Quản lý Bằng Kiên ngay lập tức gọi các tên bảo vệ đặc biệt tới.
“Diệp Đông, mày muốn chết phải không!” Đại Mão đồng thời cũng quát lớn.
Thanh Huy Hưng khoát tay về phía Bằng Kiên ý bảo ta không cần gọi bảo vệ làm gì.
“Anh có biết tôi là ai không?” Hai mắt Thanh Huy Hưng vô cùng dữ tợn.
Diệp Đông cũng không để ý tới anh ta, mà chỉ nhìn về phía Đại Mão.
“Cậu chuẩn bị tiền bồi thường rồi chứ? Hay cậu tìm được người đứng sau giải quyết hộ rồi sao?” Diệp Đông nhìn chằm chằm Đại Mão nói.
Đại Mão cảm thấy sự lạnh lẽo đến khó chịu, nhất thời cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng hắn ta tự trấn an bản thân đang ở biệt thự Phong Hoa.
Hơn nữa Lão Hưng là người chống lưng cho hắn! Sao lại sợ cơ chứ?
“Thì sao chứ? Mày đang ở địa bàn của tao, đừng nghĩ mình giỏi muốn làm gì làm.”
Đại Mão ngay lập tức nhìn về phía Thanh Huy Hưng, trong mắt mang theo vẻ kính sợ cùng cầu xin.
“Lão Hưng, xin ngài hãy làm chủ cho tôi, tên này chính là tên đánh đàn em của tôi!”
Thanh Huy Hưng nhìn chằm chằm và đánh giá Diệp Đông.
Hắn ta là người hỏi Diệp Đông nhưng anh lại không đáp lời, điều đó chứng minh gì chứ? Coi thường hắn sao?
Vốn dĩ hắn ta còn thấy thân thủ của Diệp Đông không tệ, còn dự định xem thái độ của Diệp Đông, cho anh một cơ hội xin lỗi sửa sai, thậm chí định giữ anh lại.
Bây giờ Thanh Huy Hưng lại xua tan ý nghĩ này!
Bằng Kiên đi theo Thanh Huy Hưng nhiều năm, coi như hiểu rõ tính tình của hắn.
Vừa rồi Thanh Huy Hưng hỏi Diệp Đông, chính là cho anh một con đường sống...Bằng Kiên cho rằng Diệp Đông quá mức tự cao rồi.
“Lại một tên thật sự không biết trời cao đất dày, còn muốn đi tìm chỗ chết sao?” Bằng Kiên thầm nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Lão Hưng?” Khóe miệng Diệp Đông lộ ra nụ cười.
“Anh bạn, cậu có một chút năng lực đó.
Hoặc tự tát mình rụng hết răng và bồi thường chi phí quản lý gấp trăm lần cho tôi.
Biết đâu tôi sẽ thu nhận cậu…”
Khi Diệp Đông nói đến câu cuối cùng, tay anh chỉ về phía Thanh Huy Hưng làm ra động tác cắt cổ.
Cho dù là Đại Mão, hay là Bằng Kiên nghe thấy những lời này của Diệp Đông đều sợ đến ngây cả người!
“Mày đúng là không biết sống chết! Còn dám vô lễ với cả Lão Hưng!”
“Hừ, tao muốn xem mày làm được gì.”
Hai người Đại Mão và Bằng Kiên quát lớn.
Trong lòng bọn họ,