Vương Thiếu Khanh nhận ra đây là giọng nói của Thanh Huy Hưng.
Ông ta đứng phắt dậy ngay lập tức.
“Là Tổng giám đốc Thanh.
Ngài ấy lại đích thân đến đây.
Tất cả chúng ta nhanh chóng đứng dậy tiếp đón Tổng giám đốc Thanh/”
“Vương Điền, con đi cùng với cha!”
Vương Điền kích động đến mức mặt mày đỏ ửng lên, cố giữ cho giọng nói của mình thật là bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được sự kích động.
Xuân Thúy cũng vô cùng hưng phấn, lập tức chạy đến.
Đây là cha muốn dẫn anh ta đi học hỏi, cơ hội gặp một nhân vật lớn như vậy tuyệt đối không được bỏ lỡ.
Cũng không được mắc bất cứ sai lầm gì!
Diệp Đông lắc đầu, không quan tâm lắm, anh nhìn Kiều Lệ My.
“Tổng giám đốc Thanh, ngài có thể đích thân đến nơi này, thật sự vinh dự cho chúng tôi quá.” Vương Điền cười toe toét nói.
Thanh Huy Hưng nhìn thấy người trước mắt, ngây ngẩn cả người.
Hắn ta đã gặp Vương Thiếu Khanh vài lần, cho nên nhận ra ông ta.
Hắn ta không thể nào ngờ được buổi gặp mặt gia đình của Diệp Đông, vậy mà có cả Vương Thiếu Khanh trong đó!
Ngoài ra, hắn ta còn nhận ra Kiều Lệ My.
Dù sao, trước kia Kiều tiểu thư vô cùng nổi tiếng ở thành phố Tỉnh này.
Chẳng qua sau đó nghe nói đã lấy một người chồng vô dụng
Trong đầu của hắn ta lập tức đã hiểu rõ: Diệp Đông… Ngài Diệp, chính là người con rể vô dụng kia trong miệng người đời.
Trước kia nghe đồn rằng lúc ở rể là xung hỉ cho ông cụ Kiều, tên con rể kia không biết làm gì chỉ biết bào tiền.
“Thì ra không nên tin lời đồn, người có thân thế càng giả vờ vô hại.
”
Trong nội tâm của Thanh Huy Hưng không ngừng gào thét.
Đồng thời, hắn ta nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
Bây giờ hắn ta ở trong thời gian khảo sát của Diệp Đông, nếu như bản thân hắn ta không thể khống chế cảm xúc, chẳng phải cho thấy bản thân là kẻ chưa từng trải sự đời sao.
Tất nhiên hắn ta phải chào Kiều Lệ My, sau đó mới gặp Diệp Đông…
Lúc hắn ta chuẩn bị đi về phía trước, đột nhiên Vương Thiếu Khanh cực kỳ nhiệt tình kéo cánh tay ông ta lại.
“Tổng giám đốc Thanh, ngài thật cho tôi chút mặt mũi.
Ngài không những tặng cho chúng tôi một bàn thức ăn cao cấp, còn thêm chai rượu vang bản giới hạn, như thế thật tốn kém!” Khuôn mặt của Vương Thiếu Khanh tươi roi rói.
Thanh Huy Hưng hơi sững sờ, lập tức hiểu rõ, Vương Thiếu Khanh chắc chắn đang hiểu lầm rồi.
Có điều, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm.
Dù sao ông ta cũng là người thân của Diệp Đông cơ mà.
Ở trong lòng của Thanh Huy Hưng, những người làm người nhà của Diệp Đông cũng là khách quý, cho nên ông ta không thể trực tiếp đẩy Vương Thiếu Khanh ra được.
Thế là Thanh Huy Hưng chủ động bắt tay của Vương Thiếu Khanh, nói: “Vương tổng, không có gì tốn kém hết cả! Là chuyện nên làm thôi mà!”
Nghe thấy lời ấy của Thanh Huy Hưng, trên khuôn mặt Xuân Thúy càng thêm rạng rỡ, vui mừng.
Nhưng mà bây giờ, thái độ của Thanh Huy Hưng đối với Vương Thiếu Khanh quả thật rất thân thiện hiếu khách.
Trong nội tâm của Xuân Thúy mừng rỡ không thôi, thầm nghĩ, xem ra Tổng giám đốc Thanh cực kỳ xem trọng tiềm