“Nói không chừng tên nhóc này đã sớm đoán được thân phận của thần y Lý, cho nên miệng nói những lời ngông cuồng để hấp dẫn sự chú ý của thần y Lý...”
Trong lòng vài người cũng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ xấu về anh.
Nhưngtất cả mọi người đều có chút hâm mộ Diệp Đông!
Nhưng lông mày Diệp Đông khẽ nhíu lại.
Bây giờ anh đã xác nhận được thuốc vừa rồi anh nhìn thấy chính là loại thuốc mình tìm kiếm đã lâu.
Nguyên nhân phán đoán bức tranh này là hàng giả thì Diệp Đông không có ý định nói chi tiết.
Nhưng nếu như mình không nói chứng cứ, người ta sẽ không bán cho mình thuốc kia.
Nếu mình kiên quyết đương nhiên không ai có thể ngăn cản.
Nhưng đó không phải là phong cách của anh.
“Phiền quá đi mất.”
Diệp Đông lầm bầm trong miệng.
Trong phòng rất yên tĩnh cho nên Diệp Đông chỉ cần hơi lẩm bẩm cũng đã có rất nhiều người nghe được.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lý Mỹ Na càng thêm tức giận!
Diệp Đông lại không để ý tới bất kỳ kẻ nào.
Anh đi vài bước đã đến trước bức tranh giả kia.
Anh đưa tay dò xét, lưới thép kia rơi ra, sau đó một tiếng xé rách vang lên, Diệp Đông trực tiếp xé bức thư pháp cổ thành hai mảnh.
A!
Mọi người đều hoảng sợ hét lên!
Đây là chín trăm tỷ đó!
Không ai chú ý tới, nhưng Lý Diệu Thần biết sự chú ý cũng không ở trên bức tranh bị hư hỏng.
Mà là ở mạng lưới dây bị rơi ra.
Thậm chí râu của Lý Diệu Thần khẽ run lên, ánh mắt ông ấy chợt hoảng hốt.
Nhưng nhiều người tập trung vào bức tranh bị rách hơn.
Lý Mỹ Na cũng tức hét to.
Cô và ông nội đi ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới ở chỗ này đầu tiên là bị Diệp Đông nghi ngờ là hàng giả, bây giờ anh lại ra tay hủy đi bức tranh mà ông nội trân quý.
“Ông nội, ông đừng nên tức giận với kẻ kiêu ngạo không biết trời cao đất dày là gì này.
Con sẽ cho anh ta biết tay.”
Lý Mỹ Na quát lớn, đồng thời đá ra một cước.
Nhưng đá ra một cước này lại không hề vô lực như những người phụ nữ bình thường, mà lại tràn ngập sức lực.
Tổng giám đốc xinh đẹp của công ty Thái Thiếu Đường dĩ nhiên cũng là một người học võ rồi.
Diệp Đông có thể nhìn ra được võ thuật của Lý Mỹ Na còn mạnh hơn so với Lý Diệu Thần.
Không thể không nói, không ai dám gây sự ở Thái Thiếu Đường chính xác là có lí do cả.
Đương nhiên, một cước này đối với Diệp Đông mà nói thì anh cũng không thèm để vào mắt.
Thậm chí Diệp Đông cũng không có bất kỳ phản ứng căng thẳng nào, mà vẫn đứng yên ở nơi đó.
Lý Diệu Thần là một thần y, vì giúp y thuật càng thêm phát huy năng lực nên cũng luyện tập võ đạo.
Ông thấy Lý Mỹ Na đá ra một cước này thì trong nháy mắt không nhịn được thay đổi sắc mặt.
Lý Mỹ Na vì quan tâm đến ông mà cực kỳ tức giận, nên cô đã vận dụng tuyệt kỹ của bản thân.
Lý Diệu Thần biết năng lực của cháu gái mình, cô ấy đã đi theo vị đạo sĩ trên núi thành phố Nam luyện tập.
Một cước này đá ra, nếu thật sự rơi vào trên đùi Diệp Đông, chỉ sợ sẽ xương sẽ vỡ tan thành trăm mảnh, đến mức không thể điều trị được nữa.
Thậm chí nửa đời còn lại vẫn phải ngồi xe lăn!
“Mỹ Na, không được…” Lý Diệu Thần lập tức hét lên.
Lý Mỹ Na nghe thấy giọng nói của ông nội cũng bừng tỉnh lấy lại tinh thần.
Cô ấy cũng ý thức được vừa rồi tức giận nên không cân nhắc tình huống.
Thế nhưng tuyệt kỹ đánh ra chính là thế võ mạnh nhất của mình, hiện giờ đang ở trạng thái phát ra, muốn thu hồi thì đã không kịp nữa rồi.
Nhiều nhất chỉ có thể mạnh mẽ xoay chuyển phương hướng một chút mà thôi.
Nhưng phạm vi xoay chuyển cũng rất hạn chế.
Nếu mà rơi vào trên người Diệp Đông, nhiều nhất cũng chỉ là vỡ vụn một đốt xương mà thôi.
Nhìn chung thì phần còn lại cuộc đời anh sẽ phải ngồi trên xe lăn hoặc ít nhất là phải ngồi xe lăn trong mười năm.
Mà bên trong ánh mắt Lý Mỹ Na mang theo vẻ tức giận, cũng có một chút hối hận, còn có không đành lòng và bất đắc dĩ.
Cô ấy đã làm hết sức mình để giảm thiểu thương tổn đối với Diệp Đông rồi.
Lý Mỹ Na thầm nghĩ: “Cùng lắm thì bồi thường vậy.”
Nhưng ngay lập tức cô ấy đột nhiên hoảng hốt.
Đôi mắt long lanh của cô ấy hiện lên vẻ không dám tin.
Cô ấy nhìn thấy mắt cá chân của mình bị Diệp Đông nắm