Đối với bảy gia tộc lớn đầu tiên đến bây giờ ở thành phố Tỉnh mà nói, đến gặp thần y Lý Diệu Thần cũng là một chuyện rất khó rồi.
Lý Diệu Thần bình thường thậm chí từ trước đến nay chưa từng tùy tiện chữa bệnh cho mọi người.
Vì vậy có thể tưởng tượng được, lần này tin tức Lý Diệu Thần công khai chữa bệnh cho mọi người được truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu danh gia hào môn sử dụng các mối quan hệ để xin được một chỗ khám.
“Lý Diệu Thần nổi tiếng đến vậy sao?” Diệp Đông xoa xoa mũi.
Đối với anh thì khả năng chữa bệnh của Lý Diệu Thần thật ra cũng mới chỉ xem là tàm tạm mà thôi.
Hơn nữa cũng nhờ vào câu nói của anh mới khiến Lý Diệu Thần mở phòng khám ở thành phố Tỉnh.
Xuân Mai gật đầu nói: “Mẹ cũng có nghe nói Lý Diệu Thần là bậc thầy giỏi nhất trong ngành y đó, là khách quý của rất nhiều hào môn vọng tộc!”
Diệp Đông hơi trầm tĩnh một chút.
“Mẹ, mẹ tin con không?”
Nghe thấy lời nói của Diệp Đông, Xuân Mai hít một hơi sâu nói: “Mẹ tin con!”
Diệp Đông: “Vậy mẹ không cần đi tìm Lý Diệu Thần kia chữa bệnh đâu, con có thể giúp mẹ khỏe.”
Xuân Mai nghĩ rằng con trai muốn mẹ vui nên vui vẻ nói: “Được!”
Diệp Đông cầm trên tay một bịch thuốc dạng lỏng rồi nói: “Mẹ, đây là phương thuốc do con tự chế, mẹ uống một nửa trước, mười lăm phút sau khi uống, con sẽ châm cứu cho mẹ!”
Lời nói của Diệp Đông không cần phải nghi ngờ.
Mẹ anh uống một hơi xong nửa gói thuốc.
Thực ra trong lòng Xuân Mai cũng có một chút hiếu kỳ, đứa con này của mình lẽ nào thật sự đã học qua ngành y rồi à?
Nhưng mà, cho dù thế nào Xuân Mai cũng nguyện ý tin tưởng Diệp Đông, không hề đả kích tấm lòng hiếu thảo này của Diệp Đông.
Xuân Mai uống thuốc được khoảng mười phút thì bà bắt đầu cảm thấy hơi ngứa.
Cái loại cảm giác ngứa ngáy này dường như là từ sâu bên trong xương cốt phát ra ngoài vậy đấy.
Cùng với cảm giác ngứa ngáy này còn có một luồng khí nóng ấm.
Căn bệnh quái ác của Xuân Mai có triệu chứng lạnh ướt đến tận xương cốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc lưu thông của kinh mạch.
Đặc biệt ở hai chân và phần eo là chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm bà thoi thóp nằm trên giường không hề tỉnh lại nổi.
Nhưng mà bây giờ, Xuan Mai cảm nhận được dường như cảm giác lạnh ướt trong xương cốt ấy dần biến mất rồi.
Nhưng luồng khí nóng ấm vừa nãy đã chuyển sang nóng rát và cảm giác ngứa ngáy lại càng hiện rõ hơn.
Trên khuôn mặt của Xuân Mai thậm chí cũng đã chảy ra mồ hôi hột rồi!
Bà cũng chịu qua mọi loại thống khổ đau đớn thể xác rồi, vì vậy bà cũng không có mấy biểu hiện gì.
“Mẹ cố gắng chịu đựng năm phút!” Diệp Đông nói.
Xuân Mai gật gật đầu nhưng đã không thể nói ra được lời nào nữa rồi.
Cuối cùng, năm phút đã trôi qua, cả ngườmẹ anh ướt đẫm những giọt mồ hôi.
Mà trong tay Diệp Đông đã cầm trăm cây kim châm cứu rồi!
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Đông nâng mấy cây kim lên nhanh chóng hạ xuống.
Có lúc, chỉ trong một giây Diệp Đông đã châm xuống ba cây kim.
Có lúc, châm xuống năm cây.
Mà có lúc Diệp Đông chỉ châm xuống một cây kim thôi cũng mất hết mười giây.
Hai mắt của Diệp Đông nhắm nghiền lại, thậm chí còn chưa từng mở mắt.
Nhưng những vị trí huyệt đạo châm kim xuống đều vô cùng chuẩn xác.
Vào thời khắc này, Xuân Mai nhìn Diệp Đông mà vô cùng kinh ngạc.
Diệp Đông giờ phút này có chỗ nào giống một người hai mươi tuổi chứ? Rõ ràng là giống với một bậc thầy cực kỳ cao quý với chục năm kinh nghiệm.
Từ nhẹ đến nặng, trầm bổng du dương, cầm thả thích hợp!
“Mẹ cố gắng, chỉ cần phun ngụm máu kia ra sẽ ổn.”
Giọng nói của Diệp Đông vang lên, Xuân Mai liền cảm thấy từ sâu trong xương cốt dường như có một luồng khí lạnh được kéo ra rồi tụ lại ngay cổ họng.
Phụt!
Một ngụm máu được phun ra dưới mặt đất.
Ngụm máu này phun ra là màu đen, càng khiến cho người ta thấy kỳ lạ hơn chính là nó còn tỏa ra một luồng khí lạnh.
Nhưng mà Xuân Mai cảm thấy cả người mình đều đã nhẹ nhõm rồi.
Giống như trước đây có hàng chục cây kim châm vào cơ thể, bây giờ đều đã biết mất rồi.
Dường như những cục đá nặng hàng chục ký đè nặng trên cơ thể, bây giờ đã được lấy hết xuống.
Diệp Đông lại cử động.
Chỉ trong vòng vài giây, tất cả những cây kim châm trên người Xuân Mai đều đã được lấy ra.
“Mẹ, nửa gói thuốc còn lại, đợi đến tối rồi