Kiều Lệ My nghe thấy cha mình nóng vội chạy đến thì cảm thấy lo lắng.
“Có chuyện gì vậy cha?”
“Nhìn đi, bọn họ…bọn họ quá đáng.
Cha luôn coi họ là người thân, tại sao họ lại làm thế chứ.”
Diệp Đông vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn vào điện thoại của Kiều Lượng Nguyên.
“Quá đáng lắm rồi.”
Đọc xong tin tức kia, Kiều Lệ My như bị rơi xuống chín tầng địa ngục.
Cô còn mặt mũi gặp ai nữa chứ.
Diệp Đông lặng lẽ ra hiệu để anh cùng Thường Thuận ra ngoài, trước khi đi Diệp Đông không quên an ủi hai cha con Kiều Lệ My.
“Anh sẽ đi gặp ông chủ xem có giúp được gì không.
Hai người đừng quá lo lắng, sẽ ổn.”
“Nhưng…có quá…”
Tuy là cũng không còn cách nào nhưng Kiều Lệ My lại khá do dự.
“Không sao, tin anh.”
Nói xong, Diệp Đông cùng Thường Thuận ra ngoài.
Khi vừa lên xe, Diệp Đông tức giận vô cùng.
“Đám người Kiều gia muốn ép chết vợ tôi mà.”
“Điện Vương, chúng ta có thể đè ép tin tức này.”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Điện Vương, Thường Thuận nhanh chóng nghĩ ra giải pháp.
“Đè ép có ích gì? Vốn muốn để Lệ My thành chủ tập đoàn MS rạch rõ giới hạn với Kiều gia.
Không ngờ bọn người kia không biết đủ, đuổi cô ấy đi còn bôi nhọ cô ấy.”
Diệp Đông nói xong thì suy nghĩ một chút.
“Tôi nghĩ không cần đè ép chuyện này, cho người tung hết bằng chứng xấu xa của bọn ngời Kiều gia, nhưng để lại đòn chí mạng, không cần diệt tuyệt họ.
Còn về tên Vinh Vỹ kia.
Tôi không tin hắn ta không góp gió.”
Nghe vậy, Thường Thuận chợt lóe lên một suy nghĩ.
‘Đúng vậy, tung tin Kiều tiểu thư làm tình nhân của Vinh Vỹ dù đã có chồng, còn có lấy đó làm nguyên nhân bị Kiều gia đuổi đi.
Như vậy vừa ép Kiều tiểu thư mang tiếng, vừa danh chính ngôn thuận để Vinh Vỹ xem Kiều tiểu thư là nhân tình.
Vậy giờ chúng ta…”
“Để cho tin tức mới phá nát tin này.
Đưa ra tất cả bằng chứng cho bọn họ thấy Vinh Vỹ kia là kẻ thế nào, làm cho mọi người thấy Vinh Vỹ cùng Kiều gia cấu kết hãm hại người phụ nữ đã có chồng là Lệ My.”
“Vâng, Điện Chủ.”
Cả hai về lại khi biệt thự vùng ngoại ô, sau khi Thường Thuận phân phó công việc cho thuộc hạ, cả hai cùng chờ tin tức.
Trong lúc chờ đợi, Diệp Đồng về lại phòng tu luyện, vận khí tiếp tục làm theo hướng dẫn tâm pháp mà vị Điện Vương tiền nhiệm để lại.
Bỗng nhiên trong người anh như có một luồng sức mạnh lạ nào đó.
Còn có giọng nói ai đó như đang gọi tên anh, nhưng khi gần nắm bắt được thì mọi thứ vụt tắt.
Nơi anh đang đứng là không gian hư ảo kia, trái trên cây đỏ mọng tươi ngon.
Nước trong dược tuyền đã trong veo, giữa hồ còn nở ra một bông hoa xinh đẹp rạng ngời.
“Đây là…”
Diệp Động thoát y, bước xuống ngâm mình dưới dược tuyền, cảm giác như từng lỗ chân lông nở ra thải ra rất nhiều chất thải màu đen.
Cả người anh như