Nghe thấy Diệp Đông nói sẽ nhận căn biệt thự ấy, trong lòng Thẩm Thiết Ứng vô cùng kinh ngạc.
“Cảm ơn anh Diệp đã không ngại! Ngôi biệt thự này đã sửa sang xong, có thể vào ở bất kỳ lúc nào.”
“Nội thất trong nhà, tôi đã bảo Thẩm Quang chuẩn bị hai phong cách, chỉ cần anh ra lệnh, tất cả đồ dùng sẽ được sắp xếp thỏa đáng thích hợp.”
Diệp Đông khẽ gật đầu, rồi nói: “Cô nhân viênđó, trực tiếp đuổi đi! Những người còn lại, tạm thời không cần xử lý!”
Chung quy lại, Thâm gia đã chuẩn bị ngôi biệt thự này, rất có lòng.
Không đến nỗi để cho bọn họ vì một câu nói của mình mà điều chỉnh nhân lực của công ty bất động sản.
Tổn hại đến nội bộ!
Còn về người bạn Lâm Ánh kia, tạm thời cứ tránh đi.
Sau khi nghe xong, trong lòng Thẩm Quang vô cùng kích động, cũng cảm thấy vô cùng may mắn.
“Cảm ơn anh Diệp!”
Thẩm Thiết Ứng vô cùng cảm kích nói.
Dựa vào thân phận tôn quý của Diệp Đông, những hành động và lời nói bất kính của những người đó đối với anh, dù anh có muốn ông ta đóng cửa công ty bất động sản cũng không hề quá đáng.
Lúc này, Thẩm Thiết Ứng giao chìa khóa lại cho Diệp Đông, mà anh cũng lựa chọn một phong cách nội thất.
Thẩm Thiết Ứng bày tỏ đêm nay sẽ được bài trí thỏa đáng, ngày mai có thể vào ở ngay.
Nếu chuyện biệt thự núi Ngũ Giai đã được giải quyết, mà ngày mai mới có thể vào ở, Diệp Đông cũng không có ý định nán lại lâu hơn nữa.
Diệp Đông nói: “Đã vậy, ngày mai tôi sẽ tới!”
“Ông nói với cái cô quản lý kinh doanh kia, ngày bạn học tụ tập, tôi sẽ tham gia.”
“Còn nữa, tuần sau, Thẩm Vạn và ông cùng đến biệt thự số một đi.”
Nghe Diệp Đông nói vậy, Thẩm Thiết Ứng vô cùng kích động, run rẩy nói: “Dạ, anh Diệp.”
Ngay sau đó, Diệp Đông nói mình chuẩn bị rời đi.
Thẩm Thiết Ứng nói: “Anh Diệp, tôi mang đi ra bằng lối dành cho khách VIP.”
Diệp Đông cũng không từ chối.
Những người bên ngoài, Diệp Đông không muốn gặp lại nữa.
Lúc này.
Thẩm Thiết Ứng mang Diệp Đông và Lý Mỹ Na đi ra khỏi phòng khách bằng lối đi riêng.
Lối đi riêng này dẫn thẳng đến bãi đậu xe, Thẩm Thiết Ứng và Thẩm Quang đi cùng với Diệp Đông và Lý Mỹ Na đến tận bãi đậu xe.
Bốn người vừa tới bãi đậu xe, đã thấy cách đó khoảng trăm mét có ba người.
Một người nằm trên đất là một ông già khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặc quần áo công nhân vệ sinh, hiển nhiên chính là công nhân vệ sinh của bãi đậu xe.
Nhưng mà hình như ông ấy đã bất tỉnh.
Hai người còn lại là hai thanh niên.
Một người trong đó khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt to mày rậm, gương mặt tuấn tú, khá giống Thẩm Thiết Ứng, chính là cậu cả Thẩm gia – Thẩm Chấn.
Người còn lại, cũng hơn hai mươi tuổi, mặc âu phục, đi giày da, là một quản lý của công ty tài chính thuộc Thẩm gia, tên Trần Minh.
Thẩm Chấn đang làm hồi sức tim phổi cho công nhân vệ sinh.
Hiển nhiên, tim của người công nhân này đã đột ngột ngừng đập.
Diệp Đông có ánh mắt sắc bén, nhìn thấy cảnh này, anh bước nhanh qua đó.
“Người anh em, anh tới đúng lúc lắm, giúp chút đi…”
Nhìn thấy Diệp Đông, Thẩm Chấn lập tức nói.
Thẩm Thiết Ứng và Thẩm Quang nghe Thẩm Chấn nói vậy, sắc mặt tái đi.
Thẩm Chấn lại dám gọi anh Diệp tôn quý là người anh em.
Đây đúng là càn rỡ mà.
Diệp Đông lại nói: “Được thôi! Tôi biết chút y thuật, để tôi cứu ông ấy đi!”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Chấn sáng lên, nói: “Anh là bác sĩ à? Tốt rồi!”
Diệp Đông ngồi xuống, lôi ra mấy cây kim châm bạc, nhanh chóng đâm xuống người ông công nhân vệ sinh.
Chỉ vẻn vẹn nửa phút.
Ông lão đã mở mắt ra, hít thở bình thường, nhịp tim cũng trở lại như thường.
Nếu như ở đây có máy kiểm tra hiện đại sẽ có thể thấy rõ, tim của ông lão bị tắc nghẽn, bây giờ đã hoàn toàn được khai thông.
Lúc này, mấy bảo vệ cũng nhanh chóng chạy tới, bọn họ còn mang theo một cáng cứu thương.
Hiển nhiên, đây là do Thẩm Chấn sắp xếp.
“Mấy người các anh mau chóng đưa ông này đến bệnh viện kiểm tra đi, viện phí sẽ do Thẩm gia thanh toán.”
Mấy bảo vệ cẩn thận lại nhanh chóng đưa