"Thủ lĩnh, cần căn dặn gì?"
Jason đẩy mở cửa phòng, trên người còn vương mùi máu tanh, xem ra là mới ra ngoài thành đi săn trở lại.
"Chuẩn bị hai đội, mai xuất phát đi thành Thương Nhân." Tiêu Môn nói.
Thành Thương Nhân?
Jason sửng sốt.
"Thủ lĩnh, chỗ đó đang loạn cào cào, Khởi La chết, mấy phe phái trong thành đang cấu xé nhau, giờ đi đến thiệt hả?" Nghĩ tới khả năng nào đó, Jason đột nhiên hào hứng, "Chiếm nó à?"
"Không phải." Tiêu Môn giơ trường đao, ánh sáng lấp lánh trên sống đao hắt vào đôi mắt, "Đi làm ăn."
"Làm ăn?" Jason không hiểu gì hết.
Hiện tại thành Thương Nhân y như một thùng thuốc súng có thể nổ tung bất cứ lúc nào, mấy phe phái đều đang mải miết tranh giành, nhìn chằm chằm vào cái ghế thành chủ, làm gì còn tâm trạng mà làm với chả ăn?
"Dược sĩ." Tiêu Môn tra đao vào vỏ, lời ít ý nhiều, "Mang nhiều người tới cướp dược sĩ.
Sự hỗn loạn ở thành Thương Nhân sẽ kéo dài trong một thời gian, cướp dược sĩ giỏi nhất về, hiểu chưa?"
Jason đột nhiên ngộ ra.
Kể từ khi thành Thương Nhân làm độc quyền chế dược, giá cả thuốc men tăng liên tục, mặc dù ai cũng bất mãn, nhưng hết cách rồi.
Khởi La điên thì điên thật, nhưng thực lực quả thật không tầm thường.
Có ả trấn thủ trong thành, không ai dám tùy tiện sấn tới.
Trước khi hạ quyết tâm trở mặt thì vẫn phải làm ăn buôn bán với nhau, giá có cao cỡ nào cũng phải móc túi ra trả.
Lúc Khởi La còn sống thì chẳng có tí dấu vết nào, đến khi tin tức về cái chết của ả truyền ra, thành Thương Nhân tức khắc hỗn loạn, các thế lực bên ngoài cũng đang dòm ngó.
"Xong lần này, tạm thời không cần phái người ra ngoài." Tiêu Môn đứng dậy tới trước cửa sổ, khoanh tay lại, dựa lưng vào thanh chắn cửa sổ, tiếng mưa phùn gõ lên mặt kính trong suốt, dọc theo thành cửa sổ không được đóng chặt, rơi vào bên trong, thấm ướt tóc anh, "Đến khi mùa mưa kết thúc, đi đảo ếch lần nữa."
"Rõ." Mặc dù Jason tò mò, nhưng cũng tự biết bản thân, nên không cố gắng đặt câu hỏi.
Nếu là thành chủ căn dặn, vậy cứ theo đó mà làm.
Mà thực tế thì, sau lần sống sót đó, hắn cũng rất hiếu kỳ với sự thay đổi trên cô đảo.
Thành Thợ Săn tập hợp người xuất phát, đội xe xuyên qua màn mưa, các thợ săn trên xe cởi hết áo, giang tay dưới làn mưa, cười sang sảng giữa tiếng động cơ, phóng về phía thành Thương Nhân.
Các thành như thành Thiên, thành Hồng, thành Hắc cũng lần lượt phái đội ngũ đi, dưới sự kích động của thế lực khắp nơi, sự hỗn loạn tại thành Thương Nhân ngày càng leo thang.
Trong khi đó, Diệp An sinh sống tại cô đảo chào đón những tháng ngáy yên bình hiếm hoi.
Sau khi trở lại hang động ngầm, mãng xà biến dị lại lâm vào ngủ say.
Diệp An có cảm giác có khi đến hết mùa mưa nó mới tỉnh lại.
Trong trận chiến trước, mắt phải nó bị thương, rất nhiều vảy chỗ mép miệng và hai bên cơ thể bị đốt.
Lớp vảy cũ lục tục rụng mất, phần vảy mới bắt đầu mọc dài, phủ lên lớp thịt hồng.
Theo hơi thở nhịp nhàng của mãng xà biến dị, tiếng vảy ma sát vọng khắp hang động ngầm.
Diệp An bọc mình bằng hai tấm da thú, nằm trên cái giường được ghép lại lại từ mấy cái hòm, trở mình mãi mà không ngủ được.
Cậu bèn ngồi dậy, đốt đuốc, định bụng quay lại hang động nhìn thử.
Hàng hóa trên tàu buôn chất đống trên mặt đất trong động, an toàn thì an toàn đó, nhưng về lâu về dài cũng không phải cách.
Hang động ngầm lạnh lẽo ẩm ướt, lương thực và thuốc men sẽ bị ảnh hưởng, lâu ngày khó đảm bảo sẽ không bị biến chất.
Vốn Diệp An định xây nhà, nhưng mưa cứ rơi mãi, không thể tìm được một chỗ khô ráo trên đảo.
Cậu đã từng thử mấy lần, chọn một nơi có địa hình khá cao, xẻng vừa đào xuống cũng thấm nước, không thể đặt nền được.
Nếu dựng đại một căn nhà bằng gỗ, gió vừa thổi qua là sập ngay, dù có qua được mùa mưa thì cũng không trụ nổi trong mùa tuyết, chỉ tốn công phí sức mà thôi.
Vì vậy, kế hoạch xây nhà đành phải gác lại, đợi hết mùa mưa rồi tính tiếp.
Diệp An giơ đuốc, đi dọc theo đường hầm tối tăm.
Gió lạnh thổi tới, tiếng nước rào rạt vang lên bên tai.
Càng đến gầng hang động, tiếng nước càng rõ dần.
Quẹo qua một khúc ngoặt, chính là bức tường đá bị sụp do mãng xà biến dị đụng phải.
Bên trong bừa bộn vô cùng.
Bùn lầy chất thành đống dưới chân, hầu hết tại chỗ sát đường đi đều bị cứng lại thành cục, còn đoạn gần thác nước vẫn rất lầy lội, còn lẫn rất nhiều đá vụn và cành cây.
Hai bên vách hang bị phá hủy, thông sang một khu có ổ chim vốn bị mãng xà biến dị đánh nát, chim biến dị trong động không còn nữa, chỉ còn mấy cái ổ chim ngập trong bùn.
Hang động mà chim biến dị xây tổ ăn sâu vào lòng núi, cửa động thông ra ngoài rất nhỏ, khéo ở chỗ là lại nằm giữa hai dòng thác nước, so ra thì nơi này càng thích hợp sinh sống hơn.
Diệp An bước qua lớp đá vụn vương vãi trên đất, tới hang động có chứa tổ chim, cảm thấy hơi nước đã giảm đáng kể, gió cũng không mạnh như ở bên kia.
"Bằng không thì ở chỗ này đi."
Đi dọc vách tường một vòng, Diệp An cong ngón tay gõ lên vách, không chừa bất kỳ ngóc ngách nào.
Không tìm thấy cửa động hay lối đi nào ẩn trong tối, trong lòng cậu càng hạ quyết tâm.
"Dọn nhà, phải dọn nhà thôi!"
Diệp An ngửa đầu nhìn lên đỉnh, có tia sáng chiếu nghiêng vào, khiến hang động không còn tối tăm đến vậy.
Bảy, tám cái rễ cây kích cỡ khác nhau đâm xuyên qua kẽ hở vách đá, leo xuống từ đỉnh hang đan vào nhau, che kín cả vách đá.
Nó không chỉ giữ ấm nhiệt độ trong hang, mà còn như một cây dù to ngăn cản gió mưa ngoài động.
Rễ cây gai góc bị ngoại lực tác động hơi bứng lên, trên đó còn dính lại nhiều xương cá và lớp da của một vài con thú biến dị.
Có lẽ là do chim biến dị ở đây trước đó đã để lại.
"Cũng không tệ lắm."
Diệp An quay vài vòng, càng cảm thấy vừa ý cái hang này.
Trước khi dọn vào, cậu cần phải dọn dẹp trong động, cũng phải chặn kín tất cả các lối đi bị sụp trong hang, tránh cho tình hướng nguy hiểm xảy ra lần nữa.
Còn về cái hang cậu từng ở lại dưỡng thương khi đó, có thể dùng làm kho trữ đồ và phòng bếp.
Dời một phần hòm hàng hóa trong hang, mài một vài dụng cụ tiện dụng, làm công tác chuẩn bị sau khi mùa mưa chấm dứt.
"Chỗ này có thể kê một cái giường."
Chỉ cần mưa không quá lớn, Diệp An sẽ đến chỗ thuyền buôn cập sát bờ, như một chú kiến dọn tổ mà thu gom thật nhiều vật liệu gỗ trên thuyền trở về.
Trừ phần dành để xây nhà, những phần còn lại dư sức làm vài món nội thất.
Về sau khi chuyển ra khỏi hang, miễn là mấy món đồ này đủ chắc chắn thì vẫn có thể dùng tiếp.
"Giường, bàn, bếp lò đất, còn gì nữa nhỉ?"
Diệp An ngồi tựa sát vách, điểm lại từng thứ, thực sự không thể nghĩ ra còn sót cái gì, bèn dứt khoát làm mấy cái này trước, sau này nhớ được thì bổ sung sau.
"Quét dọn trước đã."
Sau khi ra quyết định, Diệp An quay lại động ngầm, lần lượt khuân mấy cái hòm gỗ tới.
Trong hòm có mấy dụng cụ như xẻng, bay* và búa.
Diệp An dùng dây thừng và mấy cành cây bện lại thành vài cây chổi, quét vụn đất và rêu bám ở vị trí cao.
*bay: nguyên gốc là sạn tử (铲子), có hai nghĩa, một là một loại xẻng nhỏ cầm tay, thường dùng trong xây dựng như trát vữa xi măng, hai là cái sạn dùng trong bếp núc, trong chương này, từ sạn tử được dùng với nghĩa đầu tiên
Sau khi đánh giá hai cái hang, trong đầu Diệp An nảy ra một ý tưởng.
Đầu tiên cậu dùng xẻng xúc hết bùn lầy trên đất, hất hết ra ngoài, sau đó nhặt mấy cục đá, lấy búa đập vỡ thành kích cỡ phù hợp, rồi xếp chồng lấp kín bức tường bị sụp tại lối vào.
Mấy công việc này rất tốn sức, dù thể lực Diệp An có tốt đến đâu, liên tục đập mấy tiếng liền cũng có phần không chịu nổi.
Tay và lưng đau xót, nhất là cổ tay vốn đã từng bị thương, trông hơi lại hơi sưng.
Buông búa xuống, Diệp An vừa xoa cổ tay vừa đi đến cửa hang, ngửa đầu uống vài ngụm nước thác, trở tay chùi nước dính bên mép, đột nhiên thấy có bóng đen xẹt qua, nhanh tay