Con sói bị thương rất hung hăng, rõ ràng xem Diệp An là con mồi dễ săn nhất.
Diệp An tựa lưng vào một cây thông, mồ hôi lạnh chảy xuống bên thái dương, tim dâng lên tới tận cổ họng, nắm chặt cục đá trong tay hơn.
cậu biết rõ dã thú biến dị nguy hiểm thế nào, cũng thấy rõ cái bụng xẹp lép của con sói nọ.
Cậu muốn sống, dù đối mặt với dã thú cũng vậy.
Mày không chết thì tao vong, không hề có đường lui.
Tuyết vẫn cứ rơi, lả tả từ trên không hạ xuống, kết thành một tấm màn lớn màu trắng, ché khuất tầm mắt Diệp An.
Ngay trước khi cậu kịp phủi bông tuyết trước mắt, con sói phát hiện cơ hội, bốn chân phóng qua đất tuyết, để lại dấu vết rất nông, lao tới như mũi tên rời cung.
Gió tanh ập tới trước mặt, thậm chí có thể ngửi được mùi nước bọt tanh tưởi và mùi máu tươi trên thân nó.
Diệp An lăn mình trên mặt đất, tận hết khả năng tránh né, nhưng vẫn bị cắn xuyên qua lớp áo choàng.
Hàm răng sắc bén cách yết hầu cậu chưa đến hai tấc, giữa lúc nguy hiểm giơ tay lên đỡ.
Máu đỏ tươi nhỏ lên mặt, cơn đau dữ dội từ cánh tay truyền đến.
Diệp An có thể nghe được da thịt bị xé nát, âm thanh xương cốt ma sát.
Con sói cắn chặt tay Diệp An, hòng muốn xả đứt cả cánh tay cậu.
Diệp An không tránh được, dứt khoát bắt lấy miệng vết thương sau lưng nó, ngón tay dùng sức xé rách, như móng vuốt dã thú ghim vào thật sâu.
Con sói đau đớn gào lên, thả lỏng cánh tay Diệp An.
Diệp An bất chấp vết thương đau nhức, ngón tay dùng sức xé mở vết thương của con sói to thêm nữa, đồng thời há miệng, cắn cổ nó.
Tiếng sói tru truyền đi thật xa.
Đến tận khi chết nó vẫn không rõ, con mồi thoạt nhìn nhỏ yếu, sao lại có thể hung tàn đến thế.
Mới lúc trước sắp thành bữa thịt vào mồm nó, nhưng giây sau lại thành công giết ngược lại, biến thành thợ săn mồi.
Tiếng sói tru đến mức kinh động trong rừng, trên đỉnh đầu phát ra âm thanh sột soạt, một đụn tuyết đọng rơi xuống, vỡ vụn trên lớp tuyết.
Diệp An không nhả ra, cậu hắn biết thú biến dị xuất hiện, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác.
Không g!ết chết con sói này, cậu nhất định sẽ chết, hơn nữa còn bị chết rất khó coi.
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp An không ngừng ra sức, cho dù hàm bị đau, cho dù răng tê dại đi, cậu vẫn nhất quyết không buông ra.
Một người một thú lăn lộn cắn xé nhau trên tuyết, một đàn sóc lớn tụ tập trên cành, nhìn xuống cảnh tượng đang xảy trong rừng, cái đuôi lớn dựng lên, miệng phát ra âm thanh dài ngắn khác nhau, thậm chí có thể nhìn thấy gian thịt nát còn sót lại giữa kẽ răng.
Con sói đã bị thương trước đó, Diệp An còn tìm đúng nhược điểm của nó, mất máu quá nhiều dẫn đến sức mạnh yếu dần, cuối cùng không thể cắn được nữa, bị Diệp An chế ngự.
Con sói ngã vào trong tuyết, lồng ngực vẫn còn đang nhấp nhô, nhưng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Diệp An ngẩng đầu, nửa khuôn mặt dính đầy máu.
Bắt lấy cái cổ be bét máu thịt của con sói, cậu không hề do dự tóm lấy đá, tuyết cục và băng có thể nhặt được trong tầm tay, ra sức nện vào đầu nó.
Con sói r3n rỉ kêu thêm, nhưng khác với tiếng tru trước đó, âm thanh này cực kỳ yếu ớt.
Diệp An không ngừng lại, liều mạng dốc toàn bộ sức lực, cuối cùng đập nát được đầu sói, khiến nó hoàn toàn tắt thở.
Có lẽ vì cậu quá hung tàn, hoặc cũng có lẽ vì nguyên nhân khác, bầy sóc tụ lại cũng không có hành động gì, dường như chúng không xem cậu là con mồi.
Diệp An đứng lên, nhặt hòn đá nhìn về phía tán cây, rất nhanh đã quyết định, một tay nhấc xác con sói nọ, dùng sức ném đến dưới tàng cây, rồi lui ra sau vài bước.
Tiếng kêu dày đặc từ trên cây truyền đến, khá là chói tai.
Không lâu sau, một con sóc có bộ lông đỏ rực và chóp lông tai dài men theo thân cây bò xuống, ngửi ngửi xác sói, lại nhìn về phía Diệp An, nghiêng đầu vài cái, xác định cậu không phải là mối đe dọa, mới xoay về phía đồng loại phát ra tín hiệu.
Rất nhiều con sóc bò từ trên cây xuống, xé rách con sói nằm vật trên tuyết, mỗi con đều được chia một miếng, cắn trong miệng bò lại lên cây.
Chẳng qua chỉ mất một chút thời gian, xác sói đã biến mất, đến cả một miếng xương cũng không còn.
Trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu màu đỏ sậm, và một chút lông thú màu nâu nhạt.
Thừa dịp bầy sóc chia đồ ăn, Diệp An nắm chặt thời gian tìm nhặt cành cây và cỏ khô, dùng dây thừng buộc lại, đeo toàn bộ lên lưng.
Bầy sóc không hề lộ ra ý đồ tấn công, nhưng cậu vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, sau khi tìm đủ đủ củi đốt, vừa cẩn thận đánh giá xung quanh, vừa tìm đường thoát thân.
Bầy sóc trên cây đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai, Diệp An rùng mình, cho rằng chúng nó định tấn công mình, không khỏi thầm than trong lòng.
Nhưng ngoài dự liệu, bầy sóc không tấn công cậu, trái lại ném xuống năm sáu quả thông to bằng nắm tay.
Nhìn mấy quả thông lăn lông lốc bên chân mình, rồi lại nhìn bầy sóc trên cây, bỗng nhiên Diệp An có một cảm giác cực kỳ vô lý.
Cái này là cảm ơn, hay là trao đổi?
Có thể ư?
Nhưng nhìn chuyện xảy ra trước mắt, cậu không thể không tin.
Không dám từ chối "ý tốt" của đàn sóc, Diệp An cẩn thận quan sát ngọn cây, khom lưng nhặt quả thông lên, nhét từng quả vào trong lòng.
Sau khi chậm rãi lùi lại đến một khoảng cách an toàn, chắc chắn bầy sóc sẽ không đuổi theo, mới xoay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về nơi trú ẩn.
Gió thổi tốc vào mặt, đông cứng máu sói và mồ hôi lạnh lại với nhau.
Diệp An không có thời gian cũng không có ý định giải quyết, chỉ muốn nhanh chóng trở lại chỗ trú ẩn, dù sao thì sắc trời đã trễ, đêm sắp đến rồi.
Cuối cùng, mặt trời lặn xuống chân trời phía tây, ngay trước khi ánh nắng biến mất, Diệp An đã trở lại nơi ẩn núp, đẩy cửa ra, thả cành cây và cỏ khô xuống trước, rồi xoay người che đi dấu chân và mùi hương, xong xuôi hết thảy mới trở về phòng, đóng chặt cửa, dùng đá chặn lại.
"Ha ——"
Diệp An kéo da thú trên đầu, cởi một nửa bên áo khoác, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, không có thuốc men, đành phải cứ thế mà băng lại luôn.
Sau đó đến bên bếp lò, xử lý máu và băng trên mặt.
Thời gian máu đông lại đã lâu, lúc lấy xuống vừa rát lại đau.
Không cần nhìn Diệp An cũng biết hiện tại bản thân chật vật thế nào.
"Vẫn tốt hơn là mất mạng."
Diệp An lấy tay chọt chọt mặt mình, đau đến nhe răng.
Nghĩ đến thịt sói bị bầy sóc chia sẻ, vừa thấy may mà cũng thấy xót.
So với thỏ tuyết thì sói lớn hơn nhiều, dù có gầy đến da