Đêm mưa tầm tã như trút nước, sấm chớp đầy trời kêu ầm ầm như oán như than, màu đỏ của máu nhiễm nước mưa, trạch viện thây đầy đất, một đứa trẻ ôm xác ai đó kêu gào thảm thiết.
Mưa cứ rơi, rơi mãi, như đang dùng nước cọ rửa hết mọi vết tích tội ác nhưng thù hận lại ghi khắc trong lòng của ai đó.Thượng Hải năm 1967, trong một căn phòng chỉ toàn hai màu trắng đen, lạnh băng không có chút hơi ấm, Lưu Nhân sực tỉnh từ trong giấc mơ, đưa tay xoa nhẹ trán, trên gương mặt lại không có chút biểu hiện gì, dường như đã quá quen với chuyện này rồi, chỉ là chăm chú nhìn màn mưa bên ngoài, đôi mắt đăm chiêu, chân mày nhíu chặt đang trầm tư suy nghĩ gì đó.Cùng lúc đó, trên chuyến xe lửa chạy băng băng, có một cô gái thao thức nhìn trăng sáng nhớ đến những lời của mẹ nuôi, lại ghi khắc một câu: “Du nhi, con không thể quên phụ mẫu chết thảm, nhất định phải điều tra chuyện năm xưa, tìm ra kẻ thù là ai”.
Nhìn xa xăm, cô đã làm rất nhiều, rất nhiều, đợi chờ suốt bao nhiêu năm để được lần nữa đặt chân đến Thượng Hải, không biết cái gì đang đợi cô, nhưng cô nhất định phải tìm được chân tướng năm xưa dù máu chảy đầu rơi, hi sinh tánh mạng.Sáng hôm sau, bến xe Thượng Hải, người lên người xuống đông đúc, một cô gái nở nụ cười ngây thơ háo hức chờ đợi, va li đồ đạc để bên chân, trên người chỉ đeo một chiếc túi.
Cô quá ngây thơ lại vô tâm, không biết rằng có người đang từ từ tiến gần, dùng rao rạch nhẹ chiếc túi cô gái đeo sau lưng, tên đó lấm lét liếc nhìn xung quanh một lần rồi mới cẩn thận đưa tay mò vào trong túi.
Nhưng chưa đạt được mục đích thì có một người chụp lấy tay của kẻ đó, bẻ thẳng tay của hắn ra ngoài, đẩy mạnh một cái.
Cô gái suýt bị mất trộm lúc này mới phát hiện không ổn, vội vàng ôm túi xách vào người, kinh hoảng cảnh giác nhìn tên trộm.
Tên trộm bị phát hiện, ngẩng mặt thấy người ra tay chỉ là một cô gái liền lấy lại bình tĩnh mạnh dạn hơn, rút dao trên người ra lăm le nhanh chóng nhào đến.
Cô gái trước mặt lại không hề run sợ, xoay một vòng đá một cú rất đẹp bay cái dao trên tay hắn, cú đá thứ hai lại trực tiếp đá vào ngực hắn, làm cho hắn ngã nhào trên đất.
Đây là một tên trộm cắp vặt, chỉ dám ra tay với những cô gái yếu ớt không ngờ hôm nay lại gặp phải hàng dữ, lồm chồm bò dậy từ trên đất, vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Chuyện đã xong, cô gái thấy không còn việc của mình, lập tức cầm lên hành lí quay người bỏ đi.
Cô gái vừa suýt bị mất trộm trố mắt nhìn cảnh trước mắt nhất thời chưa kịp phản ứng, đợi lúc giật mình lại thì người đã đi xa, cô gọi với theo:- Chị…chị gì ơi… chị… - Giậm chân muốn đuổi theo nhưng người đã đi khuất dù có muốn đuổi cũng không kịp.Bỗng nhiên, có một người vỗ vào vai của cô lo lắng hỏi:- Tú nhi, sao vậy? Em có sao không?- Anh hai, có người muốn trộm đồ của em, làm em sợ chết đi được, may là có chị kia đã cứu em – Cô gái được gọi là Tú nhi tên là Cẩn Gia Tú, thiên kim duy nhất thế gia danh môn Cẩn gia, còn người cô gọi là anh hai chính là Cẩn Gia Lạc.
Cẩn Gia Tú chỉ về phương hướng cô gái vừa giúp cho cô đã bỏ đi.Cẩn Gia Lạc cố gắng nhìn kĩ chỉ nhìn thấy một bóng lưng nên đành bỏ qua, quay sang quan tâm hỏi han Cẩn Gia Tú:- Tú nhi, đồ mất cũng không sao, chỉ cần em không sao là được rồi.- Em không sao, đồ cũng không mất – Cẩn Gia Tú vui vẻ đáp.Cô gái vừa đặt chân đến Thượng Hải đó nhanh chân đi đến một căn nhà, từ trong hòm thư lấy chìa khóa mở cửa, tắm rửa, thay vào trang phục màu đen dễ ẩn trốn trong bóng tối, ra khỏi nhà đi loanh quanh khắp Thượng Hải.
Nhưng cô không hề đi vô mục đích mà sau một hồi lẩn quẩn cô đã dừng chân ở một ngõ hẻm tối, dựa chân vào tường đứng nhìn một căn nhà cũ kĩ, trong lòng muôn vàn suy nghĩ xoay chuyển.
Cô không biết ở một ngõ hẻm khác gần đó cũng có một người đứng nhìn căn nhà đó, trên mặt cũng có biểu tình giống như cô.Lại qua thêm một đêm, khác với gương mặt hoài niệm ưu tư khi đứng trước cửa nhà đêm qua, thay đổi thành một vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc