Trong phòng của Lý Kế Xương, Lý Kế Xương không chờ đợi nói ra mục đích gọi bọn họ đến đây:– Ở đây có địa chỉ các cứ điểm liên lạc của Đảng Cộng sản, trong đêm nay hai người lập tức dẫn người chia ra hành động tấn công các cứ điểm của bọn chúng, trước khi hành động nhất định không thể tiết lộ mục đích hành động lần này cho bất cứ ai, tránh để lộ tin tức, có nghe rõ không.
Chuyện này chỉ có những người hiện thời có mặt trong căn phòng này biết thôi.
Còn địa điểm hành động là ở đâu, đợi trước khi hành động tôi sẽ đưa cho hai người.Nghe vào tai, trong lòng của Phó Gia Du căng thẳng rối như tơ vò, nhất thời không mở miệng, chỉ có Lý Thừa Nghiệp lên tiếng:– Cha, bây giờ chúng ta phải điều tra người Nhật đã bắt được những ai, những tin tức nào đã bị lộ, mới là chuyện cấp bách hiện giờ, sao lại hành động như vậy chứ? – Dù quan điểm hai đảng bất đồng nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ làm hại người của Đảng Cộng sản huống chi tình hình hiện giờ chính bản thân họ cũng khó bảo toàn.– Chuyện này sẽ có người khác đi làm, hai người hãy chấp hành nhiệm vụ đi – Lý Kế Xương giọng điệu không thể thương lượng lên tiếng.Lý Thừa Nghiệp đành phải thỏa hiệp, gật đầu một cái xem như đã biết, mới quay người đi ra ngoài, Phó Gia Du cũng lên tiếng ứng rồi theo sau.Phó Gia Du bước vào phòng, tâm trạng nôn nóng khó dằn nén, gương mặt trùng trùng lo âu, đi qua đi lại, suy nghĩ tiếp theo nên làm những gì.
Lý Kế Xương rõ ràng là một tên cáo già, bây giờ tin tức chỉ có ba người biết, một khi tin tức bị lộ, một người là con trai của ông ta, một người là thuộc hạ thân tín của ông ta, kẻ bị nghi ngờ duy nhất chỉ có mình cô thôi đồng nghĩa thân phận của cô sẽ hoàn toàn bại lộ.
Huống chi, Lý Kế Xương vẫn chưa tiết lộ địa điểm hành động, rõ ràng không quá tin tưởng bọn họ.
Phó Gia Du cầm điện thoại quay số rồi lại đặt xuống, giờ phút này cô cũng không chắc điện thoại có bị nghe lén hay không.
Làm sao, cô phải làm sao, Phó Gia Du chưa từng bối rối như lúc này, rõ ràng hai con đường đều là vực thẳm, chỉ sa một bước là vạn kiếp bất phục, chỉ là cô sẽ chọn đi con đường nào mà thôi.
Phó Gia Du cắn môi, tay nắm chặt, mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi, suy nghĩ đủ đường rốt cuộc quyết định mặc kệ thân phận này đi, cô cùng bọn họ là đồng chí không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết như vậy.
Chỉ là giờ phút này, Phó Gia Du không thể vọng động, thân phận của cô không thể bị phát hiện lúc này, bây giờ cô phải làm sao báo tin đây.
“Bình tĩnh, Phó Gia Du mày phải bình tĩnh, lúc này mày không thể bất cẩn được” – Phó Gia Du tự nhẩm câu này trong lòng mấy lần, mới có thể tạm thời dằn nén tâm trạng nôn nóng của bản thân.Đột nhiên có người gõ cửa, đợi Phó Gia Du ngồi xuống cố gắng bình tĩnh lên tiếng đáp ứng, mở cửa bước vào, người vào chính là Lý Khiêm, hắn nói:– Chị Gia Du, Cẩn đại thiếu gia đã đến sảnh ngân hàng Thân Thông, kiên quyết đòi muốn gặp chị.Giờ cô đang phiền muốn chết, Cẩn đại thiếu gia này sao còn đến thêm phiền chứ, mở miệng muốn đuổi người thì trong đầu sáng lên một ý nghĩ, đổi ý kiến chuyển lời đồng ý:– Được – Trước khi đi còn dặn dò – Nói mọi người chuẩn bị, tối nay chúng ta có hành động – Bây giờ bọn họ không thể có hành động bất thường gì khiến người khác nghi ngờ được.– Chị Gia Du, hành động gì vậy?– Cậu chỉ cần biết như vậy thôi, tôi đi trước đây – Phó Gia Du không trả lời hắn mà xoay người đi ra ngoài.Phó Gia Du gặp Cẩn Gia Lạc ở phòng tiếp khách thông thường của ngân hàng nhưng cô chưa từng thả lỏng bởi bây giờ ắt hẳn cô đã nằm trong tầm ngắm, trong phòng này chắc chắn có máy nghe lén, cô phải hành động thật cẩn thận.
Biểu hiện vẫn lạnh nhạt như thường ngày, Phó Gia Du ngồi xuống bình tĩnh hỏi:– Cẩn đại thiếu gia, hôm nay không biết ngọn gió nào thổi quý