Phó Gia Du không muốn người khác nghi ngờ nên không thể để Hà thị lập tức xuất viện, định để bà nằm thêm hai ngày lại thường xuyên ghé thăm làm dáng.
Giống như hôm nay vậy, Phó Gia Du cũng mua đồ ăn đến muốn cùng ăn với Hà thị.
Ăn xong, nói chuyện xong, Phó Gia Du định ra về, mới đi đến cửa liền nhìn thấy Cẩn Gia Tú đang đứng cùng Lưu Nhân.
Lưu Nhân mày nhíu chặt dường như đang rất lo lắng, Cẩn Gia Tú thì không ngừng nói gì đó.
Trong đầu có thanh âm thúc giục cô tiến lại gần, cô quan tâm Cẩn Gia Tú càng quan tâm Lưu Nhân, hành động cũng như cô nghĩ, bước đến lên tiếng hỏi:- Tú nhi, Lưu thiếu, sao hai người lại ở đây? – Trong giọng nói chẳng che giấu nồng đậm lo lắng.Cẩn Gia Tú nghe thấy thanh âm của Phó Gia Du, quay người vui mừng kêu lên:- Chị Gia Du, sao chị lại ở đây?Lúc này, Phó Gia Du rốt cuộc phát hiện tay của Cẩn Gia Tú đang chảy máu, lo lắng nắm lấy tay của Cẩn Gia Tú nôn nóng hỏi:- Tú nhi, sao lại thế này? Em bị thương sao?- Chị Gia Du, em không sao, chỉ bị thương ở tay một chút thôi, không sao thật mà – Nãy giờ cô đã nói không biết bao nhiêu lần sắc mặt của Lưu Nhân cũng không khá hơn chút nào, bây giờ lại lần nữa lặp lại trấn an Phó Gia Du.- Nhưng vì sao lại bị thương chứ? – Câu hỏi lần này là nhìn Lưu Nhân hỏi.Nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy, đáy lòng của Lưu Nhân vẫn còn tức giận, mở miệng giọng điệu vẫn không tốt:- Lúc nãy trên đường xảy ra xô xát.Nghe giọng điệu lại nhìn sắc mặt không tốt của Lưu Nhân, Phó Gia Du không nghĩ chỉ là xô xát đơn giản, đáy lòng bất an lo lắng, lời bất chợt thốt lên hỏi:- Vậy anh có bị thương không? – Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lưu Nhân và Cẩn Gia Tú, Phó Gia Du nhận ra bản thân thất thố, cố bình ổn tâm trạng nôn nóng của bản thân, bình tĩnh giả vờ bâng quơ trách cứ - Sao anh không bảo vệ Tú nhi lại để em ấy bị thương chứ? – Cô đang giả vờ bản thân chỉ đang quan tâm Cẩn Gia Tú mà thôi.Cẩn Gia Tú đúng như Phó Gia Du nghĩ, nghĩ rằng cô đang trách cứ Lưu Nhân, vội vàng thay hắn giải thích:- Chị Gia Du, Lưu đại ca rất bảo vệ em, chỉ là em bất cẩn thôi.
Sao chị…? – Cẩn Gia Tú định hỏi sao Phó Gia Du lại xuất hiện ở đây thì phía xa nghe được tiếng gọi lo lắng:- Tú nhi.Quay người nhìn thấy Cẩn Gia Lạc đang chạy tới, sắc mặt không tốt, đáy lòng Cẩn Gia Tú run sợ, rụt người vội núp sau lưng Lưu Nhân, e sợ nhìn Cẩn Gia Lạc, nhỏ giọng thì thầm:- Sao…sao anh hai lại tới đây chứ?- Em bị thương, tôi phải báo với người nhà của em – Lưu Nhân mở miệng nhàn nhạt giải thích.Cẩn Gia Lạc đã nhanh chóng đến trước mặt bọn họ, nghiến răng nghiến lợi hỏi:- Cẩn Gia Tú, em tài giỏi quá đúng không, em thông minh quá đúng không, làm việc không cần suy nghĩ, thấy nguy hiểm không biết trốn đi sao? Bị thương ở đâu, anh lập tức sắp xếp cho em nhập viện kiểm tra toàn thân.Cẩn Gia Tú nghe vậy, miệng méo xệch mếu máo nói:- Không cần chứ, tay em chỉ bị trầy một chút thôi, sao phải kiểm tra toàn thân chứ? Chị Gia Du, chị nói giúp cho em đi – Vội vàng kéo Phó Gia Du tìm viện binh giúp đỡ.Lời này đã nhắc nhở Cẩn Gia Lạc sự hiện diện của Phó Gia Du, quay sang cô khó hiểu hỏi:- Tiểu Du, sao em lại ở đây?- Không có, tôi có chút chuyện ở đây thôi – Phó Gia Du không định nói cho bọn họ chuyện Hà thị đang nằm bệnh viện, anh em Cẩn gia thì không sao nhưng Lưu Nhân rất có thể nhận ra Hà thị sẽ làm cho bí mật của cô bị bại lộ.Nhưng mọi chuyện không thể chiều ý Phó Gia Du, một y tá chạy đến đưa cho cô tờ giấy nói:- Cô Phó, đây là biên lai viện phí của bà Phó, lúc nãy cô quên cầm đi.Phó Gia Du cầm lấy tờ biên lai, gật đầu một cái đáp:- Được, cám