Ngồi trong phòng khách, Cẩn Gia Lạc giúp Phó Gia Du xử lý vết thương trên tay, Cẩn Thiên cũng ngồi ở một bên, Cẩn Gia Tú thì ngồi bên cạnh Phó Gia Du nhíu mày nhìn.
Cẩn Gia Văn kiểm tra mấy cái xác rồi mới lên tiếng:- Trên người của bọn họ đều có kí hiệu con rồng, chắc là người của bang Hắc Long, anh hai, giữa chúng ta và bang Hắc Long có mâu thuẫn gì thế?- Bang Hắc Long? Lần trước mấy người của bang Hắc Long cùng chúng ta tranh mua một kho hàng, cuối cùng chúng ta giành được nhưng cũng không xảy ra mâu thuẫn quá lớn, bọn họ sao lại phái người đến đây chứ? – Cẩn Gia Lạc nhíu mi thắc mắc.Cẩn Thiên rốt cuộc lên tiếng:- Chuyện này hai người các con lập tức phái người điều tra – Lại quay sang Phó Gia Du quay sang quan tâm hỏi han – Phó tiểu thư, chuyện hôm nay cảm ơn cô, lại còn khiến cô bị thương, thật sự xin lỗi cô.Phó Gia Du không để ý trả lời:- Cẩn lão gia, chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi, người đừng để ý quá.Cẩn Thiên khoát khoát tay nói:- Phó tiểu thư, không, lão già này sẽ giống như Lạc nhi gọi con một tiếng Tiểu Du, con đã thân thiết với Lạc nhi và Tú nhi như vậy, cứ gọi là bác Cẩn là được – Huống chi ông nhìn ra nhi tử của ông có tình cảm với cô gái này, tình cảm của cô gái này với con gái của ông cũng rất tốt.Nhìn Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Tú một cái, Phó Gia Du ngoan ngoãn sửa miệng:- Bác Cẩn.Cẩn Thiên nhếch miệng cười từ ái nói:- Được rồi, bây giờ trời đã tối rồi, Tiểu Du, con ở lại đây một đêm đi.Phó Gia Du không suy nghĩ đã mở miệng từ chối:- Bác Cẩn, không cần đâu, bây giờ con tự mình về nhà cũng được.- Chị Gia Du, chị ở lại đây đi, ở chung phòng với em, bây giờ chị quay về em không yên tâm lắm – Cẩn Gia Tú cũng lên tiếng thuyết phục Phó Gia Du.Cẩn Gia Lạc cũng mở lời đề nghị:- Tiểu Du, em ở lại một đêm đi – Hiện giờ tình hình của Cẩn gia đang lộn xộn, hắn không thể đưa Phó Gia Du về nhà, lại không yên tâm để cô về nhà một mình.- Nhưng… - Phó Gia Du vẫn do dự, cô không quên ở đây còn một người không ưa cô cho lắm, ánh mắt ngập ngừng dừng trên người của người đó.Cẩn Gia Văn cảm nhận ánh mắt của Phó Gia Du, lúc này mọi người cũng đưa mắt nhìn hắn, Cẩn Gia Văn sờ sờ mũi bất đắc dĩ nói:- Ở lại cũng được – Người ta dù sao cũng đã cứu gia đình hắn, nếu bây giờ hắn lại nói lời móc mỉa thì không thích hợp lắm.Nếu Cẩn Gia Văn cũng đã nói như vậy, cô lại không muốn khiến cho Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Tú thất vọng, rốt cuộc gật đầu đồng ý:- Được thôi.Đêm hôm đó, Phó Gia Du ở cùng phòng với Cẩn Gia Tú, hai người nói chuyện một lúc Cẩn Gia Tú đã quá mệt mỏi ngủ quên mất, Phó Gia Du lại vì lạ giường hoặc cũng có thể bởi vì trong lòng có chuyện nên không ngủ được.
Để không đánh thức Cẩn Gia Tú nằm bên cạnh, Phó Gia Du cẩn thận ngồi dậy, cố gắng không phát ra thanh âm rời khỏi phòng đi dạo trong sân vườn.Trời hơi se se lạnh, cảm giác lạnh lẽo cũng len lỏi trong tim Phó Gia Du, đã rất lâu rồi nhưng cô chưa tìm được bất cứ manh mối gì về vụ án năm xưa, hôm nay lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cô có chút nản lòng thoái chí.
Khi Phó Gia Du đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng sau lưng bất ngờ có người gọi cô:- Tiểu Du.Quay lại nhìn thấy Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du bất giác mỉm cười, hắn đến gần mở miệng hỏi:- Tiểu Du, sao em còn chưa ngủ?- Không ngủ được nên ra vườn đi dạo một chút thôi – Phó Gia Du đáp lại.Cẩn Gia Lạc mỉm cười mở miệng đề nghị:- Vậy anh đi dạo cùng em.Phó Gia Du nhìn Cẩn