Trịnh Hoàng nghe thấy vội vàng hỏi:- Xuân Khánh, rương chín tầng khóa sư phụ cháu từng thấy, cháu cũng từng thấy phải không?- Cháu… - Trần Xuân Khánh ngập ngừng không biết làm sao trả lời.- Trịnh sư phụ, tôi nghe Xuân Khánh nói ông muốn thay người Nhật mở rương chín tầng khóa? – Phó Gia Du có chút lạnh lùng hỏi.Trịnh Hoàng vội vàng muốn giải thích:- Không… không… tôi không…tôi nói với mấy người, chúng đến chỗ tôi mấy lần rồi, dùng dao ép tôi đi, tôi… tôi… - Thực sự hắn tham sống sợ chết, lời nói ngập ngừng không cách nào biện minh cho bản thân.- Bảo ông đi là ông đi hả? – Kha Vũ có chút tức giận gần như quát vào mặt của Trịnh Hoàng.Phó Gia Du nhìn hắn một cái, Lý Thừa Nghiệp cũng lên tiếng:- Kha Vũ, nói chuyện kiểu gì thế.Phó Gia Du nhỏ nhẹ tiếp tục nói chuyện với Trịnh Hoàng:- Xin lỗi, chú Trịnh, người bạn này của tôi nói chuyện hơi thẳng, chú đừng để ý, nào, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện – Giọng điệu ôn hòa của Phó Gia Du, lại thêm có Trần Xuân Khánh ở đây rốt cuộc thành công khiến Trịnh Hoàng bình tĩnh hơn, lại nghe Phó Gia Du nói – Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn hỏi chuyện rương chín tầng khóa.Nghe được lời này, Trịnh Hoàng lập tức sợ hãi đứng thẳng dậy vội vàng nói:- Mấy vị, rương chín tầng khóa này hiện giờ nằm trong tay của người Nhật, các người định… định làm thế nào?- Chúng tôi muốn cướp nó về - Lý Thừa Nghiệp giọng điệu sắt thép nói.- Cái gì? – Trịnh Hoàng trợn to mắt không thể tin kêu lên.- Thứ đó vốn là của chúng tôi, lấy về thì đã sao chứ - Phó Gia Du hiển nhiên nói.Trịnh Hoàng không thể tin bọn họ có thể làm được lên tiếng:- Thứ đó khóa ở ngân hàng Nhật Bản, trong tủ bảo hiểm hầm dưới đất, các người căn bản không vào được, cho dù các người có lấy được thì chắc gì có thể mở được, tôi nói các người hay bên trong đó có axit mạnh, ấn sai một cơ quan axit chảy ra, thứ đáng giá gì cũng không còn nữa.Phó Gia Du vẫn mỉm cười không chút lo lắng nói:- Chuyện này chúng tôi tất nhiên biết – Ánh mắt hướng về Trần Xuân Khánh đứng bên cạnh, cô tin hắn nhất định sẽ mở được rương chín tầng khóa đó.Nhưng Trịnh Hoàng lại không tin, chỉ chỉ Trần Xuân Khánh:- Các người tin nó sao?- Đúng vậy – Phó Gia Du khẳng định lần nữa – Nhưng bất luận thế nào, đồ bên trong đó không thể rơi vào trong tay người Nhật.Nói một hồi, Trịnh Hoàng vẫn sợ hãi, không tin bọn họ lắm, quay sang Trần Xuân Khánh hỏi:- Xuân Khánh, bọn họ rốt cuộc là ai?- Giống như ông, người Trung Quốc, chúng tôi biết ông chắc chắn cũng hận kẻ thù, không bằng lòng làm việc cho chúng – Phó Gia Du nói ra lời trong lòng của Trịnh Hoàng.Trịnh Hoàng vội vàng gật đầu đồng ý:- Đúng, đúng.- Mục đích của chúng tôi là đánh cho chúng cút khỏi Trung Quốc, cho nên chúng tôi rất cần thứ bên trong đó.
Trịnh sư phụ, chúng tôi xin ông có thể giúp chúng tôi chuyện này – Phó Gia Du thẳng thắn đề nghị.Trịnh Hoàng chưa đồng ý liền với bọn họ nói:- Các cậu không biết thứ đồ đó kẻ địch canh giữ rất chặt chẽ, hầm dưới đất là tầng tầng lớp lớp bảo vệ, các người mà vào đó thì cũng không ra được, các người biết không? – Hắn không muốn bọn họ tự tìm chỗ chết – Bốn bức tường trong đó đều là dùng sắt làm thành, các người dùng pháo cũng không nổ được.- Nếu chúng tôi đã muốn làm tất nhiên có cách, xin ông yên tâm, chỉ cần ông đồng ý hứa, chúng tôi bảo đảm lấy rương ra bên ngoài, thứ đồ trong đó có liên quan đến kháng chiến nên bằng bất cứ giá nào chúng tôi cũng phải lấy được nó – Lý Thừa Nghiệp cam đoan.Trịnh Hoàng ngồi sụp xuống, trong đầu rất loạn, nghĩ rồi lại nghĩ, lại