Điệp Chiến Gia Thù

Chương 35


trước sau


Đêm đó là một đêm khó ngủ đối với Phó Gia Du, từ sáng sớm mặt trời chưa xuất hiện cô đã đợi ở trước cửa tạp hóa Hoàng Thái, cô không biết đã đợi bao lâu thì có một người đàn ông trung niên bước tới mở cửa, cô suy đoán đây hẳn là Mạc Lâm, đi tới mở miệng hỏi:- Xin chào, chú chính là Mạc Lâm?Mạc Lâm nghi ngờ nhìn cô đáp lại:- Đúng vậy, cô là…- Tôi họ Phó, tôi được chú Võ Hoàng gọi đến đây có một chút chuyện muốn hỏi chú – Phó Gia Du nhìn hắn nói.Mạc Lâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý:- Được, chúng ta đi tìm một quán nước ngồi xuống trước.Phó Gia Du đi cùng Mạc Lâm tìm một chỗ ngồi xuống, mới sáng sớm quán nước không có bao nhiêu người, hai người ngồi ở một chỗ khuất, gọi hai phần điểm tâm và hai ly nước.

Phó Gia Du lại không có tâm trạng ăn uống gì cả mở miệng hỏi:- Chú Mạc, tôi muốn biết chuyện của Hà gia năm xưa.Mạc Lâm thở dài một tiếng nói:- Tôi ngày xưa là đặc vụ bí mật Cẩn gia phái ra bên ngoài thăm dò tin tức, trong một lần tình cờ tôi phát hiện dường như có một thế lực bí mật xâm nhập Thượng Hải có hành động gì đó đối với Hà gia, muốn tìm thứ gì đó ở Hà gia, tôi tất nhiên nhanh chóng báo tin tức này cho Cẩn lão gia, ông ấy ra lệnh cho tôi giám sát đám người đó.


Tối hôm đó tôi phát hiện bọn họ có hành động hướng về Hà gia, lập tức báo cho Cẩn lão gia.- Chú có biết bọn họ là ai không? Rốt cuộc bọn họ muốn tìm gì ở Hà gia? – Phó Gia Du hỏi.Mạc Lâm khẽ lắc đầu đáp lại:- Tôi lúc đó không thể điều tra được bọn họ là ai, sau này khó khăn lắm mới có chút manh mối hình như đó là người Nhật, nhưng lại không điều tra được rốt cuộc bọn chúng muốn lấy gì ở Hà gia.- Vậy… vậy tối hôm đó sau khi chú báo tin cho Cẩn lão gia thì như thế nào? – Phó Gia Du ngập ngừng hỏi, cô thực sự muốn nghe câu trả lời lại sợ phải nghe câu trả lời.Mạc Lâm không nhìn ra sự ngập ngừng của cô tiếp tục trả lời:- Hôm đó khi tôi nhận được tin tức thì người Nhật đã hành động rồi, tôi ba chân bốn cẳng chạy đi báo tin nhưng thực chất đã muộn, Cẩn lão gia ngẫm nghĩ lại nói lúc đó bọn họ hành động rất có thể không giúp được gì lại liên lụy đến Cẩn gia.

Tôi nghe vậy thấy có chút bất nghĩa nhưng hành động bảo vệ bản thân như vậy của Cẩn lão gia cũng không sai.Trái tim của Phó Gia Du rét lạnh, cả người rét run, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, lần nữa hỏi:- Ý của chú là rốt cuộc lúc đó Cẩn lão gia vì bảo vệ bản thân nên không cứu Hà gia sao? Tôi từng nghe nói gia chủ của Hà gia lúc đó cùng Cẩn lão gia là anh em kết nghĩa, tình cảm rất tốt mà.- Đúng vậy, tình cảm của bọn họ thật sự không khác gì anh em ruột thịt nhưng mà cũng phải bảo vệ bản thân trước chứ, huống chi lúc đó thật sự quá muộn rồi Cẩn gia không thể bảo toàn được Hà gia nữa – Mạc Lâm rất hiểu tại sao Cẩn Thiên lúc đó lại làm như vậy.Đáy lòng Phó Gia Du lạnh như hầm băng, nếu như Cẩn gia có một chút hành động thì người Hà gia có lẽ sẽ thêm một người sống sót, cô không phải một mình cô độc trên cuộc đời.

Dù lý trí nhắc nhở cô Cẩn gia bảo vệ bản thân không hề sai nhưng tình cảm dường như luôn nhắc nhở cô, Cẩn gia đã gián tiếp hại chết Hà gia.- Mấy năm qua chú có từng điều tra được gì về chuyện của năm xưa nữa không? – Phó Gia Du cố gắng tỏ ra bình tĩnh lên tiếng hỏi.Mạc Lâm cũng không phát hiện Phó Gia Du khác thường đáp lại:- Sau đó hai năm tôi đã rời khỏi Cẩn gia, cũng không tiếp tục điều tra chuyện này nữa.


A… tôi nghĩ rồi, tôi nghĩ cô muốn điều tra chuyện năm xưa có thể bắt đầu từ Lưu gia, lúc đó tôi phát hiện có một nhóm người cứu giúp Hà gia, có chút manh mối lưu lại, có lẽ là người của Lưu gia.- Lưu gia?

– Phó Gia Du nghi hoặc, cô nhớ đến Lưu Nhân chính là anh hai của cô, Lưu gia có thể biết được điều gì đó và cứu anh trai của cô nhưng cô lại chẳng thể kinh động Lưu Nhân, bắt đầu điều tra từ Lưu gia không dễ chút nào.Lời cũng đã nói hết, những điều ông biết cũng đã nói với Phó Gia Du, Mạc Lâm còn phải quay về mở quán nên nhanh chóng rời đi, để lại một mình Phó Gia Du ngồi chết lặng ở đó.

Cô thực sự không biết bây giờ bản thân nên làm gì mới là tốt nhất, nếu phát hiện chuyện này từ sớm có lẽ cô sẽ không bắt đầu cùng Cẩn Gia Lạc, không đẩy bọn họ vào thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.Phó Gia Du nhất thời không biết làm sao ứng phó, chỉ đành tạm thời tránh mặt Cẩn Gia Lạc, còn có Cẩn Gia Tú, giờ phút này cô thật sự không biết làm sao bình tĩnh đối mặt với bọn họ.Một lần, hai lần, Cẩn Gia Lạc còn tin Phó Gia Du đang bận nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện không ổn, Phó Gia Du dường như đang trốn tránh hắn.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, Cẩn Gia Lạc chờ trước cửa nhà của Phó Gia Du, không gặp được Phó Gia Du hắn nhất định không rời khỏi.Nếu không phải Phó Gia Du không kịp thời tránh đi thì cô vẫn không muốn gặp Cẩn Gia Lạc.


Cẩn Gia Lạc nhìn thấy cô lên tiếng gọi:- Tiểu Du, tiểu Du.Bây giờ cô không thể tránh đi được nữa, Cẩn Gia Lạc đã đến trước mặt tự nhiên nắm lấy tay của Phó Gia Du nói:- Tiểu Du, em về rồi sao, anh đợi em rất lâu rồi, mấy ngày rồi anh không gặp được em, anh rất nhớ em.Phó Gia Du hơi né tránh ánh mắt của Cẩn Gia Lạc, khẽ lui về sau một bước nhỏ né tránh tay của hắn đáp lại:- Dạo này em hơi bận.Cẩn Gia Lạc cũng phát hiện Phó Gia Du khác thường nhưng tạm thời không thể truy hỏi chỉ nói:- Tiểu Du, anh cùng em đi ăn khuya nha.- Em hơi mệt, không muốn ăn gì cả, để hôm khác nha – Lúc này cô vẫn chưa thể nghĩ rõ ràng mọi chuyện thực sự không biết làm sao đối mặt với Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du bất giác mở miệng từ chối.Cẩn Gia Lạc hơi khựng lại nhìn thẳng vào Phó Gia Du trịnh trọng lên tiếng hỏi:- Tiểu Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Ngước mặt lên đối diện với Cẩn Gia Lạc, lời đã đến bên môi nuốt ngược trở lại, thở dài một tiếng rồi nói:- Gia Lạc, hiện giờ em không biết làm sao nói với anh rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, anh cho em chút thời gian được không? Một chút thời gian thôi.- Bây giờ không thể nói sao? – Cẩn Gia Lạc hỏi.Phó Gia Du khẽ lắc đầu đáp lại:- Bây giờ em không thể nói bất cứ gì cả - Ít nhất là trước khi cô nghĩ rõ ràng bản thân phải làm gì cô không thể nói gì cả - Gia Lạc, anh đợi em được không?Nghiêm túc nhìn Phó Gia Du hồi lâu, Cẩn Gia Lạc cũng thở dài bất đắc dĩ gật đầu đồng ý:- Được, anh chờ em, nếu em có gì cần anh giúp đỡ thì cứ nói với anh – Hắn đang nghĩ bí mật cô đang che giấu có liên quan đến thân phận và nhiệm vụ của cô, nhưng hắn đã lầm, sau này hắn sẽ hối hận vì giây phút này đã không truy hỏi rõ ràng nếu không giữa bọn họ sẽ không trải qua nhiều thương đau nước mắt như vậy.Phó Gia Du đi lên lầu đứng nép bên màn nhìn xuống đường, vẫn nhìn thấy Cẩn Gia Lạc đứng một mình dưới lầu ngước mặt nhìn lên, bóng dáng u buồn cô độc, Phó Gia Du cảm thấy đáy lòng khẽ nhói đau, đôi mắt ngân ngấn lệ, cô phải làm sao đây, cô mệt mỏi thở dài quay lưng dựa vào cửa sổ, hai mắt nhắm lại che giấu thương đau..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện