Cẩn Thiên là một lão gia hiếu khách, rất chào đón Phó Gia Du, còn mời cô thường xuyên tới nhà chơi.
Họ vừa mới ăn một lát, một người vốn nghĩ không trở về lại bất ngờ trở về, Cẩn Gia Văn nhào đến bàn ăn, nhìn thấy Phó Gia Du cũng rất kinh ngạc, nói:- Phó Gia Du, sao cô lại ở đây? – Trong giọng điệu rõ ràng không chào đón cô lắm, hắn còn không quên chuyện đánh nhau lần trước.Phó Gia Du cũng đâu có ấn tượng tốt gì với hắn, không thèm để ý tới hắn nhưng Cẩn Gia Tú lại bất mãn kêu lên:- Anh ba, anh sao vậy chứ, là em mời chị Gia Du tới, thì đã sao?Gắp đồ ăn vào chén của Cẩn Gia Tú, Cẩn Gia Văn trừng mắt với cô nói:- Em ăn đồ của em đi, anh không hỏi em.Thấy đồ ăn vừa gắp vào là rau xanh cô không thích nhất, Cẩn Gia Tú la oai oái:- Không ăn, không ăn, anh ba xấu xa – Nhăn mày nhăn mặt rõ ràng đang tức giận, muốn đánh cho hắn một trận.Cẩn Gia Lạc quá quen với chuyện này rồi, biết làm sao hòa giải, nghiêm khắc gọi một tiếng:- Cẩn Gia Văn – Cẩn Gia Văn lập tức im bặt không dám tranh cãi nữa, Cẩn Gia Lạc lại quay qua gắp rau xanh Cẩn Gia Tú không thích vào chén của mình, gắp món gà mà Cẩn Gia Tú thích vào chén của cô.Cẩn Gia Tú lập tức nở nụ cười nịnh nọt nói:- Anh hai là tốt nhất.Thái độ của Cẩn Gia Lạc đối với em gái vẫn như dĩ vãng hòa ái, nhếch miệng cười nhẹ đáp lại cô.
Ngồi ở đối diện nhìn thấy rõ ràng hình ảnh này, đáy lòng của Phó Gia Du bỗng nhiên có chút buồn bã không tên còn có chút hâm mộ, ánh sáng hâm mộ đó thoáng chốc le lói trong đôi mắt của Phó Gia Du rồi nhanh chóng biến mất, cũng không có ai phát hiên ra.
Duy chỉ có một người đó là Cẩn Gia Lạc luôn chú ý tới Phó Gia Du, nghi hoặc khó hiểu lại muốn an ủi cô, đũa lia tới món cá chua ngọt trên bàn gắp bỏ vào chén của Phó Gia Du, nãy giờ hắn để ý cô thường xuyên gắp món này, nói:- Du nhi, em cũng ăn đi.Với độ tinh tế và sự quan tâm ấm áp của Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du hiếm khi cũng nể mặt ăn cá trong chén.
Cẩn Gia Văn lại bất chợt lần nữa lên tiếng:- Mấy ngày hôm trước, ở bến xe lửa Thượng Hải có xảy ra cuộc đấu súng, chết rất nhiều người, Phó Gia Du, không biết cô có nghe nói gì không?Phó Gia Du vẻ mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt đáp lại:- Cẩn nhị thiếu gia, tôi đang sống ở đây thì chuyện ở đây chắc chắn phải nghe nói một hai chứ, chuyện đó tôi cũng nghe.- Vậy thì chuyện đó có liên quan đến cô không? – Cẩn Gia Văn được một đòi hai tiếp tục hỏi.Trong lòng có khó hiểu sao Cẩn Gia Văn lại liên tưởng chuyện đó với cô nhưng Phó Gia Du vẫn như vậy bình tĩnh trả lời:- Cẩn nhị thiếu gia, tôi chỉ vừa mới tới Thượng Hải không lâu, lại chỉ là phó giám đốc của một ngân hàng, đấu súng thì có thể liên quan gì đến tôi được.Vẫn không dừng tay gắp đồ ăn, Cẩn Gia Văn giống như bâng quơ hỏi:- Nhưng hôm trước, võ thuật của cô nhìn không tệ chút nào, gần đây phó giám đốc ngân hàng cần phải học võ sao?Phó Gia Du tâm thái như thường, trôi chảy gắp rồi lại ăn, chẳng nhìn ra chút khác thường nào, lại đáp:- Nhà tôi ở Bắc Kinh có một võ quán là ông ngoại của tôi mở, ông chỉ có một mình mẹ tôi, một mình tôi là cháu, từ nhỏ tôi đã được coi là đệ tử chân truyền của ông, đây chính là kế thừa gia đình.- Nhưng… - Cẩn Gia Văn vốn muốn hỏi gì đó nữa thì bị Cẩn Gia Lạc trực tiếp cắt ngang:- Cẩn Gia Văn, em đang điều tra à? – Nghiêm khắc trừng mắt nhìn Cẩn Gia Văn làm cho hắn chép chép ngậm miệng.Cẩn Gia Tú nghe nãy giờ cũng thấy như vậy, bất mãn lên tiếng:- Đúng vậy, anh ba, sao anh cứ hỏi liên tục thế? Chị Gia Du là bạn của em đó – Sau đó lại nghi hoặc quay sang Cẩn Gia