Bởi vì tình huống bất ngờ đêm hôm trước, Hoàng Thiếu Thiên hầu như cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau khi Diệp Tu tới gõ cửa, y thậm chí còn không muốn ngồi dậy.
Y cảm thấy rất ngượng ngùng, hơn nữa cũng không giống với cảm giác ngượng ngùng khi nhận ra mình không nhớ rõ hắn.
Có điều đã là người trưởng thành, loại hành động trẻ con như giận dỗi nhốt mình trong phòng y quả thật không làm được, vì vậy chỉ có thể uể oải xỏ dép ra mở cửa.
"Chuẩn bị xong chưa? Anh đưa em về." Dáng vẻ của Diệp Tu ngược lại rất bình thản, tựa như hoàn toàn không vì chuyện hôm qua mà cảm thấy lúng túng.
Hoàng Thiếu Thiên cũng không có nhiều đồ để thu thập, đa số đồ dùng khi mới trở về Bắc Kinh đã được Vương Kiệt Hi cho người đến lấy về trước, hiện tại y cũng chỉ có vài bộ y phục xếp trong balo không lớn lắm.
Diệp Tu giúp y xách balo, Hoàng Thiếu Thiên yên lặng đi sau hắn không nói lời nào.
Bởi vì Hoàng Thiếu Thiên không được tự nhiên, tốc độ thang máy vốn rất bình thường y cũng cảm thấy thật chậm, không khỏi ấn ấn mấy lần vào bảng điều khiển.
Diệp Tu cười khổ trong lòng, hắn vốn cho rằng hơn hai mươi ngày sớm chiều ở chung này sẽ rút ngắn khoảng cách của hai người, không ngờ chỉ sau một đêm, Hoàng Thiếu Thiên lại bắt đầu trốn tránh hắn.
Thời điểm thang máy tới, Hoàng Thiếu Thiên vội vã đi vào, ngay cả việc bên trong có người cũng không chú ý, trực tiếp va vào người ta.
Diệp Tu vội vã đỡ y, "Em không sao chứ?"
"Không sao không sao!" Sau đó y ngẩng đầu xin lỗi đối phương, "Thật có lỗi, tôi không nhìn thấy."
"Không sao." Thanh âm của người kia còn rất dễ nghe.
Diệp Tu lúc này mới chú ý đến đối phương, không ngờ lại chính là người quen cũ, "Nhạc Nhạc? Sao cậu lại ở đây?"
Hóa ra đối phương chính là bạn học cao trung Trương Giai Nhạc của Diệp Tu.
Trương Giai Nhạc tựa tiếu phi tiếu, "Yêu, rốt cuộc cũng nhìn thấy tôi, tôi còn tưởng Diệp tổng quý nhân hay quên, đem bạn học cũ là tôi ném ra sau đầu rồi."
"Sao có thể chứ? Cho dù quên ai cũng không thể quên Nhạc Nhạc cậu! Cậu là người ủng hộ trung thành của ca, ca vẫn luôn cảm động trong lòng." Quan hệ của Diệp Tu và Trương Giai Nhạc không tệ, hai người đều thích trêu đùa, một khi nói chuyện với nhau đều không còn hình tượng gì.
"Phi phi phi, lão Diệp cậu cũng đừng dát vàng lên mặt! Rõ ràng năm ấy là cậu theo đuổi tôi có được không? Cả trường có ai không biết Diệp Tu có tình cảm với tôi, chỉ tiếc tôi nhìn không lọt."
"Chuyện này mà cậu cũng vẫn nhớ? Có phải vô cùng hối hận năm ấy đã không đáp ứng ca không? Muộn rồi, bây giờ ca không còn hứng thú với cậu nữa."
"Lăn, nhiều năm không gặp, cậu vẫn không biết xấu hổ như vậy."
Hai người nói nói cười cười một hồi mới nghiêm chỉnh trở lại, Trương Giai Nhạc nhìn Hoàng Thiếu Thiên một chút, "Không định giới thiệu với tôi sao?"
Diệp Tu cũng nhìn thoáng qua Hoàng Thiếu Thiên, tuy hắn rất muốn giới thiệu đây là vợ mình, nhưng chỉ sợ sẽ khiến y càng thêm chán ghét hắn, chỉ có thể nói ra lời trái lương tâm, "Hoàng Thiếu Thiên, nghệ sĩ trong công ty tôi."
Trương Giai Nhạc đột nhiên ngộ ra, "Hóa ra cậu chính là Hoàng Thiếu Thiên, tôi đã nghe rất nhiều về cậu.
Đúng rồi, lần này tôi về nước cũng là để tham gia một chương trình tống nghệ của công ty cậu, tôi chịu trách nhiệm viết ca khúc chủ đề."
"Ha ha, tôi nhớ ra rồi, quả thật có chuyện này.
Nhạc Nhạc, trăm sự nhờ cậu."
"Không cần cậu nói, chỉ cần có tiền tự tôi sẽ ra sức.
Tôi cũng sẽ không tự hủy hoại thanh danh."
Rời khỏi khách sạn, Trương Giai Nhạc có hẹn nên phải đi trước, Diệp Tu sau khi hẹn lịch ăn cơm với hắn mới đưa Hoàng Thiếu Thiên trở lại biệt thự của Vương gia.
"Người kia làm nghề gì?" Hoàng Thiếu Thiên cư nhiên chủ động lên tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên trong ngày hôm nay.
Diệp Tu theo bản năng nhìn y, lập tức thấy được Hoàng Thiếu Thiên vốn đang nhìn hắn liền nhanh chóng nghiêng đầu ra phía cửa sổ, hình như có chút không tự nhiên, "Tôi tùy tiện hỏi, anh không muốn nói cũng không sao."
Diệp Tu cười, "Không có.
Nhạc Nhạc là nhạc sĩ, viết lời soạn nhạc đều rất tuyệt vời, đáng tiếc vận may không được tốt, xưa nay chưa từng đứng đầu một bảng xếp hạng nào.
Lúc trước đi học cũng vậy, vĩnh viễn chỉ có thể xếp thứ hai."
"Hết rồi?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi tiếp.
Diệp Tu không rõ ràng lắm, "Em còn muốn biết thêm gì nữa? Cảm thấy hứng thú với hắn sao? Anh vừa hẹn hắn ăn cơm, chúng ta cùng đi?"
"Không cần, tôi tò mò một chút thôi.
Các anh bạn cũ gặp nhau, tôi đi theo làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên nói xong liền yên lặng ngắm cảnh bên đường.
Diệp Tu có chút mơ hồ, hắn cảm giác Hoàng Thiếu Thiên đang không vui, lúc sáng tuy có chút gượng gạo nhưng Diệp Tu biết rõ, lúc ấy Hoàng Thiếu Thiên không hề tức giận.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đột nhiên sinh khí rồi?
Có điều Hoàng Thiếu Thiên không lên tiếng, Diệp Tu cũng không tiện hỏi nhiều.
Vốn Diệp Tu đã chuẩn bị tâm thế trong một thời gian dài không thấy được Hoàng Thiếu Thiên, dù sao hiện tại y đang tránh mặt hắn.
Không ngờ hai ngày sau hắn lại gặp Hoàng Thiếu Thiên ở công ty, y đến bàn luận phim mới cùng Tô Mộc Thu.
Mà hôm ấy Trương Giai Nhạc trùng hợp tới, Tô Mộc Thu và Trương Giai Nhạc trước đây cũng là bạn học, bọn họ gọi cả Ngụy Sâm cùng ra ngoài ăn cơm.
Trương Giai Nhạc và Diệp Tu một khi gặp nhau sẽ không yên tĩnh nổi, hai người cả bữa không ăn bao nhiêu, chuyện lại có rất nhiều để nói.
Tô Mộc Thu thỉnh thoảng trêu chọc bọn họ ồn ào, Ngụy Sâm cũng phụ họa vài câu, chỉ có Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, vừa ăn xong liền gọi người tới đón.
Nhìn Hoàng Thiếu Thiên lên xe đi xa, Diệp Tu chỉ có thể đứng lại trông theo, Trương Giai Nhạc phun tào, "Lão Diệp, cậu như vậy là không được, vợ mình lại để người khác đón về nhà, mặt mũi coi như quăng hết."
Hoàng Thiếu Thiên đi rồi, Diệp Tu cũng không giữ ý nữa, châm thuốc hút một ngụm, "Mọi người có cảm thấy y đang không vui không?"
Trương Giai Nhạc và Hoàng Thiếu Thiên vốn không quen, lắc đầu biểu thị không biết.
Tô Mộc Thu chỉ lo phun tào Diệp Tu và Trương Giai Nhạc cũng không lưu ý.
Chỉ có Ngụy Sâm gật đầu, "Quả thật, hôm nay Thiếu Thiên tâm trạng không tốt lắm."
Diệp Tu rốt cuộc tìm được tri âm, "Lão Ngụy, anh cũng nhận ra đúng không, hôm về nước còn tốt, không ngờ chỉ đi thang máy một chuyến liền bắt đầu sinh khí, rõ ràng tôi không có làm gì."
Chuyện tôi làm y cũng không sinh khí, Diệp Tu yên lặng bồi thêm một câu trong lòng.
"Nhất định trong thang máy đã xảy ra chuyện gì, không phải cậu mang tâm bất chính phi lễ y đấy chứ?" Ngụy Sâm hỏi.
"Làm sao có thể? Lúc ấy trong thang máy còn có Nhạc Nhạc, không lẽ tôi cầm thú đến như vậy?"
"Cậu và Nhạc Nhạc?"
"Đúng, hôm ấy vô tình gặp."
Ngụy Sâm tỏ vẻ hiểu rõ, "Tôi biết rồi."
Tô Mộc Thu gật đầu, "Tôi nghĩ tôi cũng biết."
Trương Giai Nhạc nhìn hai người họ một chút, "Tôi đại khái đoán ra."
Chỉ có Diệp Tu vẫn không hiểu ra sao, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ngụy Sâm hắc hắc cười hai tiếng, "Lão Diệp, tâm bẩn của cậu đâu rồi? Vì sao chuyện đơn giản như vậy lại không nhận ra? Lẽ nào đây là "Người trong cuộc u mê" trong truyền thuyết?"
"Anh bớt nói nhảm mấy câu được không? Nói!"
"Này còn chưa rõ ràng sao? Là ghen!" Ngay cả Trương Giai Nhạc cũng không nhìn nổi, "Y nhất định là cảm thấy quan hệ của tôi và cậu rất tốt, hơn nữa ngày hôm ấy chúng ta nói linh tinh nhiều như vậy, còn có cái gì thời đi học cậu theo đuổi tôi, nói không chừng y sẽ coi là thật."
Diệp Tu ngẩn người, sau đó lập tức cười, "Thật sự? Y ghen? Vậy tôi phải nhanh chóng giải thích với y, tôi và Trương Giai Nhạc người này có thể có quan hệ gì?"
"Tôi phi, lão Diệp, cậu định qua cầu rút ván sao? Tôi còn muốn hỗ trợ cậu, cậu ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy cũng đừng trách tôi làm ra chuyện gì cản trở!" Trương Giai Nhạc bất mãn.
"Lão Diệp, tôi cảm thấy tạm thời cậu không nên giải thích.
"Đúng, đây là cơ hội tốt đấy!"
Diệp Tu lúc này cũng nhận ra, "Ý mọi người là tôi và Nhạc Nhạc diễn kịch kích thích Thiếu Thiên?"
"Đúng!"
Diệp Tu có chút do dự, tâm tư Hoàng Thiếu Thiên hắn vẫn không nắm chắc, nếu chẳng may phản tác dụng thì biết làm sao đây?
"Lão Diệp, có thể Thiếu Thiên còn chưa phát hiện mình đang ghen, lúc này cậu đi giải thích với y, y sẽ không tức giận, nhưng cũng sẽ không nhận ra tình cảm của mình, không bằng chúng ta giúp y một chút." Ngụy Sâm đề nghị.
Tô Mộc Thu gật đầu, "Tôi đồng ý với lão Ngụy, hơn nữa Diệp Tu cậu không phát hiện ra sao, từ khi Thiếu Thiên trở về, cậu đối với y chính là ngàn theo trăm thuận, tôi cảm thấy nếu có thể sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt đúng lúc, nói không chừng sẽ có cảm giác nguy cơ."
Hai người họ nói như vậy, Diệp Tu lúc này mới nhận ra bản thân vẫn luôn thuận theo ý muốn của Hoàng Thiếu Thiên, chung quy vẫn là hắn quá sốt sắng, chỉ sợ xảy ra một chút sai lầm sẽ khiến y rời xa mình.
Nhưng vẫn không có tác dụng a!
Mỗi khi khoảng cách giữa hai người kéo xích lại một chút, Hoàng Thiếu Thiên lại do dự lùi về.
Như vậy không phải quan hệ của