Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

- La Mã


trước sau

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tam Nguyệt và Diệp Cẩm rời Huyền Minh cung đến Diệp phủ bái phỏng Hải Phượng. Hôm qua đã biết tin Diệp Yến rời đi cùng Diệp Tố Cung, nên Diệp Cẩm có chút mất hứng, về nhà cũng không vui như trong tưởng tượng.

Hải Phượng ra tận cửa đển đón, thấy nhi nữ trở về liền xúc động đến rơi lệ, bước đến ôm nhi nữ vào lòng.

"A Cẩm, cuối cùng về rồi, làm nương lo muốn chết."

"Nương ngài không cần lo, A Cẩm sống rất tốt, gia đối với A Cẩm cũng rất tốt, chẳng có gì đáng ngại cả."

"Thật không?" Hải Phượng đưa mắt nhìn Diệp Cẩm từ trên xuống, không gầy, nhưng cũng không có mập lên, hốc mắt hoen đỏ: "Thật là, về rồi thì đừng lo nghĩ gì nữa, nương hảo hảo tẩm bổ cho con."

"Vâng, nương."

Diệp Cẩm nhìn quanh, cảm thấy có chút không đúng, vội vàng chạy ra ngoài xem thử, thấy Lăng Tam Nguyệt đang lúi húi cùng Tử Minh mang lễ vật vào trong Diệp phủ.

"Gia!"

Lăng Tam Nguyệt giật mình, quay lại nhìn Diệp Cẩm, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ngài để chuyện này cho Tử Minh và Chúc Vi làm được rồi, mau vào đây, cùng nương ta nói chuyện."

Vừa dứt lời Diệp Cẩm đã ra sức lôi kéo Lăng Tam Nguyệt vào phủ, không để Lăng Tam Nguyệt kịp suy nghĩ cách ứng phó.

"Đợi đã, ta còn chưa nghĩ ra gặp nương nàng sẽ nói những gì mà!!"

Dứt câu Lăng Tam Nguyệt đã bị đưa đến trước mặt Hải Phượng, trên thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi to như hạt đậu, bất lực nuốt một ngụm nước bọt, thôi xong!

Hải Phượng và Diệp Tú Anh lần lượt hít một ngụm lãnh khí, vội vàng chuyển ánh mắt sang hướng khác, đúng là quỷ vương gia, gương mặt đó đúng thật dọa người mà!!

Diệp Cẩm lại không biết chuyện gì đang xảy ra, hồn nhiên nói: "Nương, đại tỷ, nàng là phu quân của A Cẩm, thập nhất gia."

"Ách... Cẩm..." Diệp Tú Anh không dám thở mạnh, run giọng nói: "Mau, mau vào nhà... chuyện này nói sau."

"Hảo."

Diệp Cẩm lần nữa ra sức kéo Lăng Tam Nguyệt vào nhà, không kịp để đối phương kịp phản kháng gì. Lăng Tam Nguyệt nhịn không được nữa ghì chặt tay Diệp Cẩm, kéo nàng đứng lại, biểu tình trên mặt có chút không vui.

"A Cẩm, nàng chậm lại một chút nghe ta nói được không?"

Diệp Cẩm ngoan ngoãn dừng lại, không quên nhường cho nương và đại tỷ vào trước, còn bản thân thì ở bên ngoài cùng Lăng Tam Nguyệt nói chuyện.

"Làm sao thế?" Diệp Cẩm nhìn sắc mặt của nàng, hỏi: "Sắc mặt sao kém như vậy?"

"Nàng phải nghe ta nói rồi hẵn kéo ta đi được không?" Lăng Tam Nguyệt nghiêm túc nói: "Ta còn chưa biết làm sao ăn nói với Diệp phu nhân thì nàng đã lôi lôi kéo kéo ta như vậy."

"Cái này..." Diệp Cẩm cắn cắn ngón tay, cúi thấp đầu xuống, lí nhí nói: "Xin lỗi, ta vô ý quá, tại trở về nhà nên có chút cao hứng quên mất cảm nhận của ngươi."

"Không sao, nói rõ rồi thì thôi."

Lăng Tam Nguyệt bước lên vỗ vỗ đầu Diệp Cẩm, ôn nhu cười: "Giờ thì vào thôi, đừng để mọi người chờ đợi."

"Ân."

Một tay nắm lấy tay Diệp Cẩm, một tay giúp nàng ấy cầm phi phong, song song đi vào trong Diệp phủ tráng lệ. Vừa vào đã thấy Hải Phượng và Diệp Tú Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, đưa mắt nhìn các nàng, sắc mặt so với Lăng Tam Nguyệt còn kém hơn mấy phần.

Diệp Tú Anh trộm liếc nhìn Hải Phượng, nhận ra nương cũng đang không hài lòng với vị tế tử trên trời rơi xuống này. Hải Phượng biết rõ Diệp Tú Anh nhìn mình, cũng nhìn lại, bàn tay run run cầm chén trà nhấp một ngụm. Có Diệp Yến ở đây thì tốt rồi, nàng ấy sẽ biết phải giải quyết thế nào, nàng lúc này ngoài sợ hãi cùng bất lực ra thì chẳng biết phải làm gì.

Không cần hỏi Lăng Tam Nguyệt cũng hiểu tại sao lại xuất hiện bầu không khí trầm mặc này, chậm rãi hành lễ vấn an Hải Phượng.

"Phù Cơ công chúa vạn phúc kim an."

Diệp Tú Anh cũng vội vã đứng dậy: "Thập nhất gia vạn an."

Lăng Tam Nguyệt đáp lễ: "Thất vương phi thiên an."

Diệp Cẩm ở bên cạnh buồn chán nói: "Đều là người một nhà, sao lại đa lễ như vậy a? Tam Nguyệt, mau cùng ta qua kia ngồi đi."

Hải Phượng cũng nói: "Phải, phải, mau qua kia ngồi đi."

Chậm chạp gật đầu đáp lại, Lăng Tam Nguyệt cùng Diệp Cẩm trở về vị trí ngồi, hạ nhân tiến lên dâng trà rồi nhanh chóng lui xuống.

Hải Phượng trộm nhìn Lăng Tam Nguyệt mấy lần, hít mấy ngụm lãnh khí. Biết rõ tước quý không cần phải xinh đẹp, nhưng cũng không thể quá mức xấu xí như vậy đi? Ngay cả nàng nhìn cũng nhìn không nổi, thế mà bây giờ trân bảo nhà nàng phải chịu đựng gương mặt đáng sợ này hết kiếp, thật sự là không đành lòng mà.

Biết rõ nhạc mẫu đang nghĩ gì, Lăng Tam Nguyệt cũng chỉ cười khổ một tiếng trong lòng, cửa ải này đúng thật khó qua. Chỉ sợ sau khi đại sự thành rồi, Diệp tướng quân và Phù Cơ công chúa sẽ đem Diệp Cẩm trở về, không nguyện ý gả nàng ấy cho nàng.

Âm thầm suy nghĩ một chút, sau đó lại chậm rãi đứng dậy, động tác ưu nhã, không gấp gáp vội vàng mà còn có điểm cẩn trọng ôn nhã.

"Phù Cơ công chúa, ngài không cần lo lắng, Diệp Cẩm ở Huyền Minh cung rất tốt, Lăng Tam Nguyệt ta nhất định sẽ chiếu cố nàng, không để nàng có nửa điểm ủy khuất. Chỉ cần là thứ Diệp Cẩm muốn, Lăng Tam Nguyệt nhất định sẽ mang đến cho nàng, có thể nàng sẽ không thể sống sung túc như ở Diệp phủ, nhưng không đến mức khốn khổ đến không còn đường lui."

Hải Phượng kinh ngạc không thôi, tay cầm chén trà có chút run, sau nghĩ đến gì đó vội vàng đặt chén trà xuống.

"Lời này thập nhất gia nói khiến bản cung rất an tâm, chỉ là..."

Thông qua lời nói vừa rồi Hải Phượng có thể đoán được tâm tư của Lăng Tam Nguyệt, không hề đơn giản, càng có chút tinh tế. Nhưng như vậy thì sao? Cho dù Lăng Tam Nguyệt thật sự là một kẻ có tâm tư tinh tế, nhưng phía sau không có ai hậu thuẫn, cô độc sống trong lãnh cung mấy chục năm, làm sao nàng có thể yên tâm để Diệp Cẩm ở bên cạnh nàng ta.

"Lời ngài nói không phải bản cung không thấu hiểu, cũng vô cùng ngưỡng mộ tình cảm của ngài đối với Diệp Cẩm. Nhưng ngài nên hiểu vị trí của bản thân, ngài lấy gì đảm bảo cho Diệp Cẩm? Ta nói ít, mong ngài hiểu nhiều, có nhiều việc, buông tay chính là lựa chọn tốt nhất cho cả hai."

Lăng Tam Nguyệt làm sao không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Hải Phượng, nàng thoáng trầm mặc, đưa mắt nhìn qua Diệp Cẩm. Lúc này Diệp Cẩm lại hồn nhiên dùng trà, còn chớp mắt nhìn nàng, rõ ràng là không hiểu Hải Phượng vừa nói cái gì. Trong lòng vừa chua xót vừa bi ai, Lăng Tam Nguyệt chậm rãi nắm lấy bàn tay của Diệp Cẩm, xúc cảm ấm áp mềm mại lan tỏa khắp cơ thể này.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Diệp Cẩm cũng nhanh chóng nắm lại bàn tay của Lăng Tam Nguyệt, hì hì cười, mắt hạnh cong thành cầu vồng nhỏ.

Diệp Tú Anh tinh ý nhận ra, đưa mắt nhìn Hải Phượng, đè thấp giọng: "Nương, làm thế nào đây?"

Hải Phượng nhướn mày, nói: "Chỉ trách A Cẩm tâm tư đơn thuần, không hiểu nó đang trong tình cảnh thế nào, lúc này chỉ có thể đợi Tố Cung về, chỉ có nó mới khuyên được A Cẩm."

"Đáng tiếc nhị muội lại ở xa, không thể chiếu cố A Cẩm." Diệp Tú Anh nhìn đến Diệp Cẩm, âm thầm thở dài: "Nhị muội thề cả đời không lấy vợ, chỉ để chiếu cố A Cẩm, trên đời này không ai yêu thương A Cẩm bằng nhị muội nữa. Cũng may Diệp gia chúng ta còn tam đệ, nếu không với tính cách của nhị muội, dù là đao kề cổ cũng nhất quyết không thay đổi suy nghĩ."

"Tố Cung là như vậy, nhưng A Cẩm lại quá đơn thuần, phụ đi quan tâm yêu thương của nó." Hải Phượng có chút xúc động, nói: "Tương lai nhìn không thấu, lại không biết cách nào để thay đổi."

Trong lúc đó, tiếng nói của Lăng Tam Nguyệt cắt đứt cuộc thảo luận của các nàng.

"Phù Cơ công chúa, ngài nghĩ trên đời này vẫn còn kẻ thật tâm đối xử với nàng ấy sao?"

"Sao?"

Trên trán Hải Phượng trượt xuống một giọt mồ hôi, nàng thật sự quên mất, hoàn toàn quên đi rằng trên đời này không ai thật sự thật tâm đối đãi với Diệp Cẩm ngoài người của Diệp gia. Bởi vì Diệp Cẩm sinh ra trong Diệp gia, từ nhỏ đã trở thành mục tiêu để nhiều kẻ quyền quý thâu tóm quyền lực, có Diệp Cẩm chẳng khác nào có cả Diệp gia hậu thuẫn. Liệu rằng trên đời này có ai thật sự thật tâm đối đãi với đứa con gái ngốc nghếch của nàng đây? Nếu một ngày Diệp gia suy tàn, họ còn có thể tiếp tục đối tốt với Diệp Cẩm hay không?

Không có ai cả.

Với Diệp Cẩm họ chỉ có tính toán, vậy thì gả cho ai cũng như vậy, đều là một con cờ trên bàn cờ thiên hạ, người tổn thương cuối cùng vẫn chỉ là nhi nữ của nàng.

Hải Phượng nghĩ đến đó, hốc mắt cay

xè, vội vàng nâng khăn lên lén lút lau nước mắt, rốt cuộc Diệp Cẩm được sinh ra trong Diệp gia là may mắn hay bất hạnh đây?

Lăng Tam Nguyệt lại nói tiếp: "Tam Nguyệt ta có thể không cho được Diệp Cẩm những điều mà các ngài đã cho, nhưng ta có thể khẳng định đời này kiếp này sẽ không bao giờ phản bội nàng, sẽ cho nàng một cuộc sống bình an, một cuộc sống không có mưu tính thiệt hơn. Là mẫu thân, ta chắc chắn ngài cũng mong nhi nữ có thể sống an ổn một đời, có đúng hay không?"

Hải Phượng hít một hơi thật sâu, trấn tỉnh tâm tình, ổn trọng gật đầu: "Phải, ta cũng chỉ mong cho A Cẩm có thể bình an cả đời, không đua chen, không toan tính, nhưng liệu rằng có cuộc sống như vậy hay sao?"

Nói đoạn, Hải Phượng đứng dậy, đi về phía đại môn, ánh mắt dõi theo ánh dương quang chói mắt bên ngoài.

"Ai rồi cũng sẽ đánh mất đi bản chất thiện lương ban đầu, ai rồi cũng sẽ trưởng thành, vốn dĩ lòng tham là vô đáy, ta lấy gì tin tưởng ngươi sẽ đem đến cho A Cẩm một cuộc sống bình đạm như thủy."

"Nếu ngài không cho ta cơ hội để chứng minh, thì vĩnh viễn ngài cũng sẽ không nhìn thấy một A Cẩm vô tư vô lo, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm." Lăng Tam Nguyệt nói tiếp: "Thứ ngài nhìn thấy bây giờ là cuộc sống vội vã tranh đua, hãy để ta đưa A Cẩm rời khỏi chốn thị phi này, hãy để ta mang đến cho nàng ấy một cuộc sống bình an."

Hải Phượng quay đầu lại, nàng nhìn Lăng Tam Nguyệt một lúc, rồi lại nhìn đến Diệp Cẩm. Đứa con gái ngốc của nàng vui vẻ nắm lấy bàn tay của Lăng Tam Nguyệt, vui vẻ híp mắt cười, dáng vẻ vô tư vô lo này chính là thứ mà Hải Phượng không bao giờ muốn Diệp Cẩm đánh mất.

Diệp Tú Anh yên lặng nãy giờ cũng đứng lên, nói: "Thập nhất gia, lời ngài nói ta đều hiểu, chỉ là vị trí của ngài..."

"Ta hiểu thất vương phi đang nghĩ gì, nhưng ta sẽ đảm bảo không để A Cẩm chịu nửa điểm ủy khuất."

Hải Phượng khoát tay ngăn lại, nói: "Được rồi, lời ngài nói ta sẽ suy nghĩ, hai người đi đường xa mệt rồi, tranh thủ về phòng nghỉ ngơi đi."

Lăng Tam Nguyệt hơi hơi gật đầu, dìu Diệp Cẩm đứng dậy, cả hai cùng hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống.

...

"Gia, ngài cùng nương nói chuyện gì vậy? Ta nghe một chút cũng không hiểu!"

Lăng Tam Nguyệt buông quyển sách xuống thư án, kéo Diệp Cẩm dựa vào vai mình, ôn nhu vuốt vuốt tóc nàng.

"Không có gì, nàng nghe không hiểu cũng tốt, chỉ cần biết ta rất yêu nàng."

Diệp Cẩm híp mắt cười, kéo tay Lăng Tam Nguyệt vòng qua eo mình, rúc vào lòng nàng như con mèo nhỏ.

"Gia, chúng ta sẽ về cùng nhau chứ?"

"Sao nàng hỏi như vậy?"

Sắc mặt Diệp Cẩm dần trở nên trắng bệt, bàn tay run run giữ lấy vạt áo của Lăng Tam Nguyệt, dường như là đang lo sợ gì đấy.

"Ta nghe hạ nhân nói nương sẽ không để ngài đưa ta về, là thật sao? Tại sao ta lại không thể về cùng ngài vậy? Chúng ta đã thành thân rồi mà."

Lăng Tam Nguyệt nhíu nhíu mày, xem ra Phù Cơ công chúa vẫn không cam tâm để Diệp Cẩm gả cho nàng, nghĩ mọi cách để giữ nàng ấy ở lại Diệp phủ. Nhưng cũng không ngoài dự đoán của nàng, làm gì có chuyện Diệp gia cam tâm tình nguyện gả trân bảo của mình cho một vị vương gia phải sống cả đời người trong lãnh cung chứ?

"Không có chuyện đó đâu." Lăng Tam Nguyệt mỉm cười, xoa xoa gò má trắng mịn như bánh bao nhỏ của Diệp Cẩm, nói: "Ta sẽ đưa nàng về nhà."

Diệp Cẩm híp híp mắt cười, lại tiếp tục rúc vào lòng của Lăng Tam Nguyệt, nhỏ giọng thì thầm: "Cùng ngài về nhà..."

-----------------------------------

Tinh kỳ phấp phới trên cao, cát bụi mù mịt, khói bay cao ba tấc. Vùng đóng quân của La Mã sát cạnh Yến quốc, ngày đêm sáng rực những ánh đuốc hồng. Tiếng ngựa hí vang, lính canh cổng nhìn rõ là ai đến vội vàng đánh ba hồi trống dài, cổng lớn lập tức được mở ra.

Hỏa hồng mao sáng rực dưới ánh dương quang, người trên ngựa kiềm mạnh dây cương, từ trên ngựa nhảy xuống. Phía sau còn có một kiệu xe, người trên kiệu khẽ xốc lên mành kiệu, để Diệp Viễn dìu xuống. Mi mục như họa, tóc vấn tinh tế, trâm cài đơn giản nhưng không giấu được khí thế cao ngạo của một bậc vương giả phu nhân.

Đây chính là phu nhân của Diệp Viễn, Hòa Tri Lan.

Hòa Tri Lan là cháu gái nuôi của La Mã hoàng hậu, sau này gả về làm con dâu của công chúa La Mã Hải Phượng. Lần này Diệp Viễn cùng Hòa Tri Lan trở về La Mã là để mượn quân, lên kế hoạch cho việc lật đổ Yến vương.

Hòa Tri Lan kéo xuống khăn trùm đầu, nhỏ giọng nói vào tai Diệp Viễn: "Phu quân, ngài nghĩ chúng ta có thể thuyết phục nổi tổ phụ không?"

Diệp Viễn hắng giọng, đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó mới đề thấp giọng: "Yên tâm, ta có cách."

Nói xong, Diệp Viễn liền kéo tay Hòa Tri Lan vào trong doanh trướng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện