Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

- Cố sự


trước sau

Sáng sớm hôm sau Diệp Cẩm bị Tiểu Hiểu từ trên giường kéo dậy, bắt nàng thay y phục, rồi ngồi ngay ngắn trước gương vãn tóc. Mất khoảng nửa canh giờ cũng chuẩn bị xong, Diệp Cẩm mơ mơ màng màng bị kéo ra ngoài. Một đợt gió lạnh thổi tới vừa vặn thổi bay phân nửa cơn buồn ngủ, gượng mở mắt nhìn lên, phát hiện Lăng Tam Nguyệt đang đứng ở trong sân, đối nàng mỉm cười.

"A Cẩm, đến đây."

Diệp Cẩm ba bước biến hai chạy vào lòng Lăng Tam Nguyệt, nhỏ giọng làm nũng: "Gia, làm gì mà phải dậy sớm như vậy? A Cẩm còn muốn ngủ."

"Về cung rồi ngủ, được không? Chúng ta đi bái phỏng nương thân của nàng rồi trở về thôi."

"Vâng."

Lăng Tam Nguyệt hài lòng xoa xoa đầu Diệp Cẩm, tay trượt xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó, cùng nhau đi về tiền thính.

Lúc này Hải Phượng đang cùng Diệp Tú Anh đánh cờ, hai người nho nhỏ thảo luận gì đó, các nàng hoàn toàn không nghe được gì cả.

Nhìn thấy Diệp Cẩm, Diệp Tú Anh cười nói: "A Cẩm, sao hôm nay dậy sớm vậy?"

Diệp Cẩm cong mắt cười: "Hôm nay A Cẩm trở về với gia."

"Về?" Hải Phượng đột ngột đứng bật dậy, làm rơi cả mấy con cờ đen trắng trên bàn: "Sao lại về sớm như vậy? Ở lại thêm vài ngày được không?"

Diệp Tú Anh vội vã bước đến chỗ Diệp Cẩm, dìu nàng ngồi xuống ghế: "A Cẩm ngoan, nghe tỷ tỷ nói, thư thả một thời gian rồi hẵn về cũng được mà, được không?"

"Nhưng mà..." Diệp Cẩm vò vò tay áo: "Tiểu Ban Tiểu Hoa không ai trông chừng sẽ đánh nhau đó."

"Không sao, đánh nhau một chút cũng không có chuyện gì lớn."

"Sẽ không ai cho cá chép hoa ăn."

"Không ăn vài ngày không chết đâu."

"Nhưng mà..."

"Đừng nói nữa." Diệp Tú Anh nghiêm giọng nói: "Ở lại vài ngày rồi về."

Diệp Cẩm đưa mắt cầu cứu Lăng Tam Nguyệt, nàng hết cách rồi!!

Lăng Tam Nguyệt lúc này mới tiến lên, nói: "Công chúa và vương phi hiểu cho, từ hôm gả về A Cẩm vẫn chưa đi bái phóng các vị nương nương, nếu còn chần chờ không đi, chỉ sợ các vị nương nương trách tội."

"Cái này..."

Hải Phượng cũng không có lý do gì để giữ Diệp Cẩm lại, đành lưu luyến để nàng rời đi. Mãi đến khi Diệp Cẩm lên kiệu xe hồi cung vẫn không thu hồi tầm mắt, thầm cúi đầu than thở, rốt cuộc nàng gây ra nghiệt gì mà con gái cũng không thể bồi bên cạnh đây?

...

An ổn ngồi ở trên xe, kiệu xe lộc cộc lăn bánh rời đi. Có chút luyến tiếc mà nhìn lại, vốn dĩ đây là nhà của nàng, nhưng giờ đã không phải nữa rồi, trong lòng cũng không rõ dư vị.

Bật ra một tiếng thở dài, quay trở về trong vòng tay của gia, ánh mắt trong trẻo ấy ánh lên một tia bi ai, không rõ là sầu muộn chuyện gì, nhưng trông thật cô đơn.

Ngón tay tinh tế lướt qua sườn mặt trắng nõn, cảm nhận sự mềm mại của đối phương, tình cảm trong lòng chỉ sợ không thể dùng từ ngữ nào miêu tả được.

Dường như tất cả bi thương, tất cả hoan hỉ của đối phương, chỉ qua một ánh mắt, một cái liếc nhìn hờ hững đều có thể nhìn ra rõ ràng. Chẳng biết từ lúc nào, cảm xúc của đối phương lại ảnh hưởng đến bản thân nhiều như vậy, yêu chính là một loại kỳ tích, chỉ cần khi yêu đau đớn vui sướng của đối phương chính là đau đớn vui sướng của bản thân. Thế nhưng khi đã không còn yêu nữa, đều lạnh nhạt đến đáng sợ, bao nhiêu quyến luyến, bao nhiêu thương xót trước đây đã biến mất triệt để một cách tàn nhẫn và nhẹ nhàng.

Đôi mắt trong suốt lấp lánh từ từ quan sát, từng đầu ngón tay di chuyển đến chiếc cổ cao kiêu hãnh, sườn mặt tinh mỹ, đến ánh mắt hữu thần không gợn một tia tạp niệm nào.

"Gia..."

"Nàng rất vui vẻ khi ở nhà."

Lăng Tam Nguyệt vuốt vuốt gò má mềm mại của Diệp Cẩm, giọng nói run nhè nhẹ nếu không để ý kỹ sẽ không cách nào nghe thấy được. Sự run rẩy ấy vì đâu mà có, không thể nào Diệp Cẩm không hiểu, mỗi khi nhìn vào đôi mắt thuần đen đó, nàng đều không thở nổi, nghẹn lại.

"Ta đã từng nghĩ, có phải ta đã khiến nàng phải rời khỏi Diệp phủ, rời khỏi cuộc sống cao quý mà nàng đã sống hay không?"

Lăng Tam Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, nghe không ra bất kỳ tia hỷ nộ nào, nhưng đôi mắt ấy đã tố cáo tất cả rồi, đều đã ngấn nước tưởng chừng nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào.

"Ta cũng đã nghĩ, có phải ta nên buông tay nàng ra rồi hay không? Có phải ta nên trả nàng về với cuộc sống vốn thuộc về nàng?"

Diệp Cẩm hơi nhổm người dậy, một tay đặt trên vai của Lăng Tam Nguyệt, các ngón tay co chặt siết lấy vai áo của đối phương, sóng mũi đỏ ửng lên.

"Gia, ngài nói rất nhiều, ta đều thật sự không hiểu ngài muốn nói gì. Nhưng khi nghe ngài nói đến 'buông tay', ta liền nghĩ có phải ngài muốn đuổi ta đi rồi hay không? Có phải chê ta phiền phức đúng không?"

Mười ngón tay siết chặt lấy vạt áo, ra sức lay mạnh, nước mắt cũng theo khóe mi chảy xuống.

"Gia, ngài mau nói đi!! Mau nói đi!! Có phải đã không cần A Cẩm rồi hay không?"

"A Cẩm, đừng như vậy!"

Vội vàng đem thân thể nhỏ không ngừng run rẩy kia vào lòng, tiếng nức nở tê tâm liệt phế truyền vào tai, lồng ngực cũng đau buốt. Nước mắt rơi xuống khiến trái tim đau nhói, hóa ra Diệp Cẩm đối với nàng đã không đơn giản như những người khác, đã có thể chạm đến tâm trí nàng.

Diệp Cẩm vung tay đánh mạnh vào lưng Lăng Tam Nguyệt, thất thanh khóc to: "Ngài nói chúng ta là phu thê mà! Ngài nói ngài sẽ chiếu cố A Cẩm cả đời mà!! Tại sao ngài lại không cần A Cẩm nữa? Tại sao vậy?"

"Đừng như vậy, đừng khóc. Ta thật sự không có ý đó, hoàn toàn không có ý đó! Phải, chúng ta là phu thê, trách nhiệm của ta là phải chiếu cố nàng cả đời, ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa, nhé?"

Lăng Tam Nguyệt lung tung giúp Diệp Cẩm lau nước mắt, động tác không nặng không nhẹ, rất sợ trong lúc vô ý sẽ khiến nàng chịu đau. Dáng vẻ lo lắng luống cuống lúc này của Lăng Tam Nguyệt vô cùng buồn cười, khiến Diệp Cẩm không khỏi bật cười thành tiếng, bộ dáng vừa khóc vừa cười này so với Lăng Tam Nguyệt còn buồn cười hơn.

Nhìn thấy Diệp Cẩm mỉm cười, Lăng Tam Nguyệt cũng nhẹ nhỏm hơn, cuối cùng cũng dám thở ra một hơi, bất giác cũng bật cười theo.

Diệp Cẩm hơi cúi đầu xuống, lẩm bẩm trong miệng: "Xấu xa..."

Lăng Tam Nguyệt tự hào nhĩ lực tốt, vươn tay xoa đầu Diệp Cẩm: "Ân, ta xấu xa."

Nghĩ gì đó rất lâu, Diệp Cẩm lại đột ngột ngẩng đầu lên, nhéo mạnh vào eo Lăng Tam Nguyệt một cái thật đau.

Bị nhéo bất ngờ như vậy Lăng Tam Nguyệt không kịp phản kháng, mà dù có biết chỉ sợ nàng cũng không có phản kháng, để yên cho Diệp Cẩm nhéo, khí lực quân quý không lớn, nhéo một cái cũng không mất miếng thịt nào.

Có lẽ nhéo đủ

rồi Diệp Cẩm mới rút tay về, ngẩng cao đầu nói: "Đây là hình phạt, nếu ngài còn nói mấy lời đó sẽ bị nhéo đau hơn bây giờ nữa!"

"A, hảo, hảo, ta không dám nữa."

Lăng Tam Nguyệt kéo Diệp Cẩm vào lòng, một cỗ cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng, bất giác thả lỏng người, tận hưởng hương hoa nhàn nhạt trên tóc đối phương.

Diệp Cẩm giống như con mèo cào loạn trong lòng Lăng Tam Nguyệt, hết nhích chỗ này lại nhích chỗ khác, lúc lại nhéo lúc lại cắn, rõ ràng là chưa chịu buông tha cho nàng. Mất một lúc mới giữ con mèo này không nhích tới nhích lui, giữ chặt miêu trảo, xem còn lấy được cái gì để cào cấu.

Bị giữa chặt hai bàn tay, Diệp Cẩm không thể trả thù được, bất mãn dùng ánh mắt tố cáo Lăng Tam Nguyệt.

Lăng Tam Nguyệt thoải mái dựa lưng ra nệm, đưa mắt nhìn Diệp Cẩm, thản nhiên cười một cái.

"Gia!"

"Làm sao?"

"Buông ra."

"Đừng nháo, không phải nói buồn ngủ sao?" Lăng Tam Nguyệt ôn giọng nói: "Ngủ một chút đi."

"Không ngủ, có chuyện muốn hỏi."

Diệp Cẩm quên mất tay mình đang bị giữ, nhích lại gần Lăng Tam Nguyệt, đè thấp giọng hỏi: "Chúng ta sẽ đi bái phỏng các vị nương nương sao?"

"Bái phỏng bọn họ làm gì?"

"Nhưng ngài nói..."

"Ta chỉ viện lý do để được đưa nàng hồi cung thôi." Lăng Tam Nguyệt điểm tay lên chóp mũi Diệp Cẩm, cười nói: "Tránh đám nữ nhân tâm kế đó đã rất khổ sở rồi, còn tìm đến bái phỏng chuốc phiền phức làm gì?"

"A!"

Có lẽ hiểu rồi, Diệp Cẩm mới gật gật đầu hai cái. Chuyện này nàng từng nghe nương và đại tỷ nói qua, nữ nhân trong hậu cung đều tâm ngoan thủ lạt, ngoài mặt cười cười nói nói, phía sau không biết đã hãm hại bao nhiêu người. Ngay cả nhị tỷ cũng không thích giao du nhiều với người trong hoàng thất, dù cho hoàng thượng nhiều lần có ý gả công chúa của hắn cho nhị tỷ.

Mà dù không phải là Yến quốc công chúa thì nhị tỷ cũng không thành thân, chỉ có một mình nàng biết lý do...

Có lần nhị tỷ từng nói với nàng, người nàng ấy yêu... đã chết rồi...

Hơn ba năm về trước, Yến quốc từng thảo phạt một tiểu quốc ở phía đông, tên là gì Diệp Cẩm cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng trước khi Yến quốc có mưu đồ lật đổ tiểu quốc thì nhị tỷ từng gặp gỡ vị công chúa của tiểu quốc kia, hai người tình cảm rất tốt, còn tính đến sẽ về Yến quốc thành thân. Chuyện không ngờ đến chính là Yến quốc bất ngờ đánh vào tiểu quốc kia, vị công chúa đó nghĩ nhị tỷ lợi dụng mình, không nghe nhị tỷ giải thích mà từ trên thành nhảy xuống, thịt nát xương tan. Không cần hỏi cũng biết cảnh tượng đó có bao nhiêu đáng sợ, một vị công chúa lại dùng cách này để tuẫn tiết, vừa ngưỡng mộ vừa thương tiếc.

Chỉ là không ai biết được nhị tỷ đã phải cố gắng bao nhiêu để gồng mình sống đến tận bây giờ, tỷ ấy là hy vọng của mẫu thân, luôn suy nghĩ mọi thứ cho Diệp gia, chưa từng nghĩ điều gì cho mình. Diệp Cẩm còn nhớ rất rõ khi nhị tỷ kể câu chuyện này ra đã khóc rất nhiều, còn uống rất say, không còn là nhị tỷ tuyệt đại phong hoa của nàng nữa.

Từng hỏi tại sao vị công chúa đó thay vì tuẫn tiết mà không đi theo nhị tỷ, nhị tỷ chỉ nhìn nàng rồi hỏi lại: "Nếu có ai đó giết mẫu thân, giết tỷ muội của A Cẩm thì A Cẩm có tha thứ mà cùng đi với người đó hay không?"

Phải, chẳng ai lại đi theo một kẻ hủy hoại gia đình mình. Vị công chúa đó không sai, mà nhị tỷ của nàng cũng không sai, chỉ là gặp nhau đúng lúc không nên gặp, yêu nhau đúng lúc không nên yêu. Làm gì có kẻ không thể yêu, nhưng yêu không phải là liều một kiếp, mà phải nghĩ đến xung quanh còn những ai, ta còn trách nhiệm gì.

Yêu của Diệp Tố Cung không hề ích kỷ, nhưng đánh đổi bằng hạnh phúc cả mộtđời nàng...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện