Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

- Trèo tường


trước sau

Học đường vắng lặng, lâu lâu nghe được tiếng lá rơi xào xạt bên ngoài cửa sổ. Tóc đen bay loạn, nhẹ nhàng được vén ra sau tai, thoáng nghe tiếng thở dài chán nản của tiểu nhân nhi ngồi một mình giữa học đường vắng vẻ.

Nhẹ nhàng xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay mình, Triệu Tuyên thở dài không dưới mười lần, liếc nhìn đồng hồ nước trên bàn lão sư, xem ra cũng sắp đến giờ thượng khóa rồi.

Cả đêm hôm qua Triệu Tuyên không ngủ để nghĩ cách thuyết phục tiểu oa nhi kia buông tha cho danh ngạch của nàng, mong rằng trong một phút nóng giận đó, nàng không khiến tiểu oa nhi kia ghi hận. Nhưng rõ ràng người thiệt thòi vẫn là nàng, chuyện này đồn ra ngoài, ai còn dám lấy nàng nữa đây? Thôi thì cứ tạm chịu thiệt vậy, chuyện sau này để sau này tính, nàng không có đủ sức lực để lo cùng lúc nhiều chuyện như vậy.

Mải mê đuổi theo những suy nghĩ của mình mà không biết oa nhi mà nàng nghĩ đến đã tìm đến trước cửa phòng, bắt gặp bộ dáng trầm mặc than thở của mình.

Diệp Hy đã nghĩ ra vô số tình huống, nhưng không lường trước được tình huống này, có chút khó xử không biết nên vào hay là nên ra. Đắn đo mãi cuối cùng cũng chọn rời đi, nhưng chưa kịp xoay người thì đã bị Triệu Tuyên bắt gặp.

"Tiểu thư!!"

Diệp Hy giật nảy người, có chút lúng túng mà đáp lại: "Hả??"

Triệu Tuyên vội vàng rời khỏi chỗ ngồi của mình, ba bước biến hai chạy đến chỗ của Diệp Hy, nhìn xung quanh một chút, cũng may chưa tới giờ thượng khóa nên quanh đây chẳng có ai lai vãng.

"Tiểu thư, chuyện hôm qua..."

"Cái này, ta cũng tính nói với ngươi." Diệp Hy mím môi, hít liền mấy ngụm không khí, vội nói: "Ta nghĩ như vậy sẽ rất ủy khuất cho ngươi, nhưng mà ta nghĩ ta có thể..."

"Không có, Triệu Tuyên không có ủy khuất!"

Triệu Tuyết đánh gãy lời của Diệp Hy, nàng đoán chắc mười phần là Diệp Hy đang nghĩ cách chối bỏ trách nhiệm, vừa hay nàng cũng đang muốn điều đó liền lên tiếng trước.

"Tiểu thư ngài thật sự không cần nghĩ nhiều, lúc đó chỉ vì tình thế cấp bách nên ngài mới phải hành động như vậy, chỉ trách Triệu Tuyên lỗ mãng không biết điều đã đả thương ngài. Nô tỳ thành thật xin lỗi ngài, mong ngài đừng rút danh ngạch của nô tỳ, chỉ cần ngài muốn nô tỳ có thể vì ngài làm trâu làm ngựa. Hơn nữa ngài cũng chưa vỡ lòng, nên nô tỳ cũng không có ảnh hưởng gì, vì vậy ngài không cần phải áy náy."

Triệu Tuyên tuôn ra một tràng, làm Diệp Hy bắt đầu rối rắm theo, nhưng ít nhất nàng vẫn có thể nắm được vấn đề.

Thứ nhất, Triệu Tuyên không muốn gả cho nàng!!!

Thứ hai, Triệu Tuyên cần không phải là chịu trách nhiệm mà là danh ngạch!!

Diệp Hy tức giận, nàng không nghĩ công sức cả đêm an bài mọi chuyện của mình lại bị Triệu Tuyên chỉ một câu nói đã phủi sạch đi tất cả. Tâm ý của nàng cứ như vậy mà bị xem thường, tức giận hơn nữa là bản thân còn chưa vỡ lòng, nếu như nàng đã vỡ lòng rồi thử xem Triệu Tuyên còn dám nói mấy lời này nữa hay không!?

Bao nhiêu tức giận dồn nén liền chuyển thành tiếng quát lớn: "Ta hoàn toàn không có ý chịu trách nhiệm với ngươi, đừng có mà suy diễn lung tung, ngươi biết điều như vậy là tốt, khỏi mất công bản tiểu thư!"

Dứt lời liền xoay người đi vào trong học đường, khí giận lớn như vậy, ngay cả Triệu Tuyên cũng cảm nhận được. Đưa mắt nhìn theo oa nhi kia, Triệu Tuyên thầm thở dài, mắng cũng mắng rồi, xem ra danh ngạch của nàng đã thoát khỏi nguy cơ bị rút khỏi Quốc Tử Giám.

-----------------------------

Sáng sớm Lăng Tam Nguyệt đã xuất cung, Diệp Cẩm một mình buồn chán quyết định đi dạo trong sân một chút. Đi chưa được bao lâu đã nghe tiếng thét thất thanh từ phía sau truyền đến, Diệp Cẩm vội quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một mạt lam sắc vướng vào tường.

"Cứu ta!!!!"

Diệp Cẩm trợn mắt nhìn cánh tay trắng quơ quào trong không trung, không nghĩ nhiều vội vàng chạy đến phía dưới bức tường, gọi lớn lên trên: "Người nào ở đó? Ngươi bị sao vậy?"

"Y phục của ta vướng vào thang, mà thang của ta cũng đã sập mất rồi, ngươi giúp ta xuống!!"

"Giúp bằng cách nào mới được?"

Đối phương gào to: "Ta biết thì còn nhờ ngươi sao!!"

Diệp Cẩm hoảng hốt nhìn xung quanh, rồi nói: "Ta tìm giúp ngươi kéo và thang, ngươi cắt phần y phục vướng vào thang của ngươi đi, rồi leo thang của ta đi xuống, thế nào?"

"Sao cũng được!!"

Diệp Cẩm tính nhờ Tử Minh và Tiểu Hiểu nhưng hai người đó lại đang bận rộn ở dưới bếp, nàng cũng không dám làm phiền, đành phải tự thân đi tìm thang và kéo. Lúc tìm ra thì người trên tường cũng sắp rơi xuống rồi, nàng vội leo thang lên đưa kéo cho đối phương, vừa vặn phát hiện đối phương hóa ra là một nữ tước quý.

"Mau mau giúp ta!!"

"Ngươi tự cắt được không?"

Nữ tước quý nhìn chân váy và ngoại bào bị vướng vào thang của mình mà nói: "Ta sẽ ngã mất nếu tự cắt chúng."

"Vậy để ta giúp ngươi."

Diệp Cẩm xắn tay áo lên cao, lẩm bẩm trong miệng, ai bảo ngươi mặc y phục cho rườm rà, vướng chết là đáng đời!!

Tuy nói vậy nhưng vẫn rũ lòng thương mà giúp đối phương cắt bỏ phần chân váy và ngoại bào bị vướng vào thang, xong xuôi liền đỡ nàng ta leo xuống thang đi vào sân của Huyền Minh cung.

Thân là tước quý lại để quân quý dìu xuống không khỏi có chút mất mặt, lúc xuống tới nơi liền trở mặt rút tay lại, cao giọng mà quát tháo.

"Ai cho ngươi nắm tay của bản vương?!"

Diệp Cẩm bĩu bĩu môi, phủi phủi tay của bản thân, tự mình dọn dẹp thang cất vào trong kho.

Nữ tước quý kia nhìn quanh sân, hai mắt mở to kinh ngạc, lần đầu nàng thấy một tiểu hoa viên xinh đẹp như vậy. Tuy rằng khoảng sân này không lớn, nhưng bài bố trong sân phần nào giúp nó trông rộng hơn, khắp nơi tràn ngập sắc hoa xinh đẹp. Ở một góc an tĩnh ít được ánh nắng chiếu tới đặt một tiểu đình, vừa nhìn qua đã biết là tự làm lấy, mộc mạc đơn sơ nhưng đặt vào khung cảnh này, thật sự là vô cùng đẹp mắt.

Mải mê ngắm nhìn mà không biết Diệp Cẩm đã trở lại, nàng vỗ vai nữ tước quý kia một cái, hỏi: "Ngươi ở đâu? Biết đường về không? Có cần ta đưa ngươi về không?"

"Ngươi cho ta biết ở đây là đâu đi."

"Ở đây là Huyền Minh cung." Diệp Cẩm híp híp mắt cười rạng rỡ: "Phu quân ta chính là chủ nhân của Huyền Minh cung."

"Phu quân ngươi là chủ nhân Huyền Minh cung?" Nữ tước quý kinh hô một tiếng: "Vậy ngươi là Diệp Cẩm?"

"Ngươi biết ta?"

"Ta không biết ngươi, nhưng ta biết Thập nhất hoàng tỷ!"

"Ngươi biết Tam Nguyệt?" Diệp Cẩm nghi hoặc nhìn nữ tước quý trước mặt, trừng mắt hỏi: "Ngươi làm sao biết nàng? Ngươi là thích khách sao?"

"Ngươi nhìn ta ăn mặc như vậy mà nói ta là thích khách được sao?" Nữ tước quý hất hất vạt áo phía sau, kiêu ngạo nói: "Nói cho ngươi

biết ta chính là Thập tam vương gia Lăng Thuần Chi."

Diệp Cẩm tròn mắt há hốc.

Lăng Thuần Chi nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Cẩm thì hài lòng nói: "Biết ta là ai rồi còn không mau hành lễ?"

"Thập tam vương gia là ai?"

Khóe môi Lăng Thuần Chi rút trừu, trợn mắt quát lên: "Là ta Lăng Thuần Chi!!"

"Lăng Thuần Chi là ai?"

"Ngươi tính chọc điên ta sao?"

Bị quát một cái, Diệp Cẩm hoảng sợ lùi về sau một chút, thân thể nhỏ thoáng run rẩy. Từ nhỏ đã được mẫu thân bảo bọc, lớn lên gả vào Huyền Minh cung được Lăng Tam Nguyệt bảo hộ, chưa ai dám quát vào mặt Diệp Cẩm như thế này cả.

Phát hiện bản thân thất thố rồi, Lăng Thuần Chi vội hắng giọng nói: "Khụ, xin lỗi, ta không cố ý quát nạt ngươi."

"Ngươi về đi."

"Hả?"

Diệp Cẩm nhăn mặt: "Ở đây là Huyền Minh cung, không phải chỗ của ngươi, ngươi ở đây làm gì?"

"Ách... cũng đúng." Lăng Thuần Chi hắng giọng ho thêm vài cái rồi mới nói: "Được rồi, ta về, gửi lời thăm của ta đến Thập nhất tỷ."

"Không tiễn."

Lăng Thuần Chi bị đuổi cũng không thể mặt dày ở lại, đành phải nhấc chân rời đi.

Diệp Cẩm tự tay đóng cổng lại, nhìn về phía bức tường giáp với tẩm cung của Thập tam gia, nàng đang nghĩ có nên xây cao thêm cho khỏi ai trèo qua làm phiền các nàng hay không.

...

"Gia, ngài xây bức tường cao thêm năm sáu trượng đi!!"

Lăng Tam Nguyệt dở khóc dở cười: "A Cẩm, nàng xây tường cao thêm năm sáu trượng thì còn ra gì nữa? Kệ Thuần Chi đi, nó còn leo vào thì ta lắp cơ quan trên đó, xem sau này còn dám bò qua nữa không."

Diệp Cẩm buồn bực nói: "Đã trèo qua thì thôi còn quát mắng người khác, biết vậy ta không cứu nàng ta, để nàng ta rơi xuống tường gãy chân cho rồi!!"

"Thôi đừng tức giận nữa, đến, để gia ôm nàng một cái."

Diệp Cẩm nhanh nhẹn ngồi vào lòng của Lăng Tam Nguyệt, tùy ý để cho đối phương ôm, còn bản thân thì nghịch tóc của nàng ấy.

"Gia, sáng sớm ngài lên triều không ai bồi A Cẩm ăn sáng, hảo tịch mịch a."

"Ta không thể cùng nàng dùng tảo thiện, nhưng ngọ thiện, vãn thiện nhất định sẽ cùng nàng dùng." Lăng Tam Nguyệt sủng nịch nói: "Hảo hảo ở yên trong phủ, thời gian gần đây trong cung có chút rối loạn, nàng phải biết bảo vệ chính mình."

"Ta biết rồi mà, gia, ngài cũng phải cẩn thận, đừng để bản thân chịu thiệt đó."

Lăng Tam Nguyệt ý vị thâm trường mà nói: "Chuyện này không đáng lo, A Cẩm nàng nói xem, lâu như vậy vẫn không có chút tin tức nào sao?"

"Hả?" Diệp Cẩm mù mịt nhìn nàng: "Tin tức gì? Ý ngài là nhị tỷ sao? Nàng chưa có về, có gì sao?"

"Ta cần tin tức của nhị tỷ nàng làm gì? Ta đang nói đến..." Lăng Tam Nguyệt đưa tay sờ tiểu phúc dưới lớp y phục của Diệp Cẩm, giọng nói mang theo tia bất mãn: "Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì vậy hả?"

Cuối cùng cũng biết Lăng Tam Nguyệt muốn nói gì, Diệp Cẩm không khỏi xấu hổ, mặt trướng đỏ bừng lên.

"Cái này... cái này làm sao mà ta biết được..." Diệp Cẩm dời mắt nhìn sang chỗ khác, vành tai đỏ ửng tố cáo tâm tình của chủ nhân: "Cũng đâu phải một mình ta là có thể."

"Ý nàng là bản vương vẫn chưa tận lực?"

Vừa dứt lời Lăng Tam Nguyệt trực tiếp ôm ngang Diệp Cẩm lên, hơi thở nguy hiểm phảng phất quanh cổ.

"Vậy bản vương phải cố gắng thêm một chút nữa!"

"Ý ta không phải vậy mà!!! Gia ngài tha cho ta!!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện