Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

- Thích khách


trước sau

Qua hết mùa xuân, hạ cũng dần dần đặt chân đến, không khí đều lần lượt bị thiêu đốt, bất chợt có những cơn mưa mùa hạ nặng nề rơi.Hạ đến cũng là lúc đại hội tuyển chọn cầm sư diễn ra, nhà nào có quân quý đều cực lực khuyến khích con tham gia dù cho bọn họ đối với nhạc luật một chút cũng không am hiểu.

Điển hình là Triệu Tuyên, nàng đối với nhạc khí âm luật đều không có hứng thú, nếu không phải vì nàng phải gả vào Phong Y Thiên Nguyệt thì nàng cũng chẳng cần có mặt ở đây vào hôm nay.

Xốc lên mành xe nặng trịch, tâm tình của Triệu Tuyên cũng không tệ, nhìn dòng người qua qua lại lại càng có tinh thần.

"Tiểu thư, ngài không lo lắng sao?"

Phát hiện nha đầu bên kia vẫn duy trì yên lặng, Triệu Tuyên nhịn không được muốn biết suy nghĩ của người này. Ở cạnh nhau ba tháng, gần gũi thân mật là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, thế nhưng vẫn không cách nào hiểu thấu suy nghĩ của nữ nhân này, kia một đôi mắt thuần đen không mang một tia gợn sóng nào chăm chú nhìn xuống sàn xe.

Nghe Triệu Tuyên hỏi, Diệp Hy mới nặng nề ngẩng đầu lên: "Sao?"

"Tiểu thư." Triệu Tuyên không vui nói: "Ta nói ngài đều không nghe thấy sao?"

Diệp Hy miễn cưỡng cười: "Ta đang suy nghĩ vài chuyện, nàng nói lại xem."

"Ta là hỏi ngài không lo lắng sao?"

Triệu Tuyên nhích người lại gần Diệp Hy, nâng mắt quan sát vẻ mặt của đối phương, thật muốn tìm ra một nho nhỏ dao động trong đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu ấy.

Sau gáy đột nhiên bị siết chặt, hơi thở ấm áp đượm hương hoa mai nhàn nhạt phả trên mặt, tiếu ý dạt dào của kẻ chiến thắng, còn có chút hài lòng với con mồi mà mình mới bắt được. Mặt Triệu Tuyên đỏ bừng bừng lên, cũng không phải lần đầu nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, nhưng mỗi lần đều bị vẻ đẹp của đối phương làm cho choáng ngợp, còn chưa tiêu ký đã như vậy, về sau chỉ sợ dứt không khỏi người này.

Hàng mi kia thật dài, nhẹ nhàng rũ xuống, ánh mắt hữu thần lấp lánh, mang theo tiếu ý châm chọc: "Bất quá có người phải chép phạt nhạc luật một ngàn lần."

Triệu Tuyên: "..."

Xấu hổ cùng ngại ngùng phút trước đều bị đập cho tan nát, hung hăng trừng Diệp Hy một cái!!

"Kỳ thật nàng làm thế nào cũng phải đứng được cuối bảng." Diệp Hy xoa mi tâm của mình, chậm rãi mở miệng: "Nếu không cho dù ta có cầu xin thế nào nương cũng sẽ không nhượng bộ."

Triệu Tuyên hai tay che mặt, số nàng sao lại khổ sở như vậy a?

Diệp Hy vươn tay chuẩn xác kéo Triệu Tuyên vào lòng, bàn tay luồn vào lọn tóc mềm mượt, nhu tình mà thì thầm: "Đừng lo lắng, nếu không đậu thì ta cũng cho người hối lộ chủ khảo rồi, hắn ít nhất cũng cho nàng đứng cuối bảng."

Triệu Tuyên: "..."

Nói thế nào cũng là đang xem thường nàng!!??

Nhưng có lẽ tâm tình của đối phương thật sự không tốt, đùa giỡn nàng cũng không có ý định vui vẻ cười, có lẽ là có phiền muộn gì đó không muốn nói rõ ra với nàng. Triệu Tuyên cũng không muốn miễn cưỡng Diệp Hy, nha đầu này nếu muốn nói sẽ nói, không muốn thì đao có kề cổ cũng không hé răng nói nửa lời.

Một đường an ổn đến hội trường thi, Diệp Hy là tước quý, không thể tùy tiện đi vào nên chỉ có thể đến trà lâu cách đó không xa ngồi chờ kết quả.

Hôm qua Diệp Hy sớm chuẩn bị cho Triệu Tuyên một thanh cổ cầm, họa tiết trên đó tương đối đơn giản, nhưng khi lật lại mới phát hiện phía sau có khắc ký hiệu của La Mã. Trong Phong Y Thiên Nguyệt không hề có thanh cổ cầm này, có nghĩa Diệp Hy vì nàng đã cho người lặn lội đường xa đến La Mã đem nó về phủ trước khi nàng tham gia thi đấu.

Loại sủng ái này làm sao dễ dàng nói ra được thành lời?

Triệu Tuyên ôm cầm, trong lòng chắc chắn mười phần, tiêu sái bước vào trường thi. Xung quanh đang náo nhiệt nhìn thấy Triệu Tuyên bước vào liền rơi vào trầm mặc, sau đó lại nổi lên nho nhỏ tiếng xì xào.

Đều là lời đồn thổi không có căn cứ, dù sao hôm nay nàng đã ở Phong Y Thiên Nguyệt, người khác dù có thổi lên trời cũng không thổi được sự thật nàng đã được gả vào Diệp gia.

Giờ mẹo tam khắc, tên thí sinh đầu tiên được xướng lên.

Bàn quan chủ khảo đặt giữa chính sảnh, thí sinh vây tròn hai vòng, buổi thi diễn ra công khai minh bạch, nếu ngươi thật sự tấu dở tất cả mọi người đều biết, quan chủ khảo đều không thể bao che cho ngươi.

Trong lòng Triệu Tuyên dậy sóng, đây thì mua chuộc kiểu gì a? Lẽ nào giống như thổ phỉ oang oang gào thét nói Triệu Tuyên nàng tấu hay khiến bọn họ nội tâm run rẩy, nước mắt đầy mặt?

Nhịn không được mà cúi đầu che mặt, xấu hổ chết đi được!!

Qua thêm hai ba người nữa cuối cùng Triệu Tuyên cũng được xướng tên, cố gắng hít vào ngụm không khí hòa hoãn tâm tình, một đường uyển chuyển đi đến trước mặt quan chủ khảo.

Quan chủ khảo tất nhiên nhận ra Triệu Tuyên, dùng ánh mắt thảo luận với nhau, đều chuẩn bị tinh thần căng tai nghe tra tấn!!

Bắt gặp ánh mắt khổ sở của quan chủ khảo, Triệu Tuyên không biết nên khóc hay nên cười, dứt khoát thi đấu không cần chờ quan chủ khảo hô bắt đầu.

Ngón tay thanh mảnh đè lên dây đàn, mô phỏng lại hình ảnh mình từng nhìn thấy của các cầm cơ trong phủ, khắp người tản mát một loại khí thế vương giả, điệu bộ tao nhã lại không kém phần dứt khoát. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, rất nhẹ, tưởng chừng như một ngọn gió đông lướt qua suối nguồn trong trẻo, cảm nhận rõ ràng sự dao động trong từng âm thanh vọng ra. Trọng trọng ấn dây đàn, uyển chuyển lại mê hoặc, từng bước từng bước thâu tóm tâm trí của người đối diện. Bên tai không chỉ có tiếng đàn trầm bổng, còn quẩn quanh tiếng réo rắt của suối chảy, mở ra trước mặt là một khoảng không với rừng phong xào xạt âm thanh gió lay động cành lá, cùng với ầm ầm sóng vỗ vào hai bên vách đá.

Cảnh tượng trước mắt quá sức chân thật, qua chủ khảo ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn, cũng không biết nhìn đi đâu, chỉ cảm giác được một luồng gió thu se lạnh phất qua gương mặt.

Tiếng đàn nhỏ dần rồi biến mất, bốn bề lặng yên như tờ, rồi lại như sấm rền mà vỗ tay reo hò.

Triệu Tuyên hít thở điều chỉnh nhịp tim rối loạn của mình, may mắn nàng không ở chỗ này đánh bậy đánh bạ, nếu không mặt mũi của Diệp Hy đều bị nàng làm mất hết!!

Kết quả không ngoài dự đoán của mọi người, Triệu Tuyên đậu, còn là đậu đầu bảng, được nhận sắc phong tam phẩm cầm sư của Lễ Nhạc Ti.

Nhiều người vốn hoài nghi Triệu Tuyên lần này tham gia là muốn nâng cao thanh thế, thực tế chẳng có tài năng gì dù nàng có tấu loạn thành một đoàn vẫn sẽ được quan chủ khảo thương xót mà cho đứng cuối bảng. Không nghĩ đến Triệu Tuyên thật sự có tài, tấu một khúc vang danh khắp kinh thành, trở thành chủ đề nóng nhất của hôm nay.

Quan chủ khảo vốn định nịnh bợ bảo bối trong lòng trữ quân La Mã, tiền cũng đã nhận, tất nhiên sẽ làm cho trót. Nào ngờ trữ phi không cần bọn họ nâng đỡ đã tự lực leo lên đầu bảng, khiến bọn họ phát ngốc cả nửa ngày, cầm tiền của trữ quân cũng cảm thấy hổ thẹn.

Lúc đi ra xe ngựa, Triệu Tuyên còn đặc biệt kiêu ngạo mà nói với Diệp Hy: "Tiểu thư ngài xem, Tuyên nhi là đứng đầu bảng đó."

Diệp Hy cười cười: "Ta đều thấy, làm tốt lắm."

Triệu Tuyên bất mãn liếc một cái: "Ta cố gắng như vậy cũng chỉ có được ba chữ 'làm tốt lắm' sao?"

"Kỳ thật nàng làm cũng không có tốt." Diệp Hy nhướn mày: "Đánh sai hai nhịp, mắc ba lỗi, hơn nữa động tác tay đoạn cuối có chút không đẹp, ngón tay phải duỗi ra một chút nữa mới được."

Triệu Tuyên: "..."

Cho nàng rút lại lời vừa rồi được không? Nàng cam tâm tình nguyện nhận ba chữ 'làm tốt lắm' kia!!!

"Được rồi, hồi phủ thôi." Diệp Hy lần thứ hai trong ngày xoa mi tâm, có vẻ như rất mệt mỏi: "Ta còn có chút việc phải làm."

Hai người lần lượt lên xe ngựa hồi phủ, một đường đi nửa canh giờ thì đến nơi, Diệp Hy một mạch đi đến chính viện, để lại Triệu Tuyên cho Tư Hoa dìu về Phong Y Thiên Nguyệt.

Biết rõ nữ nhân này là trữ quân, hơn nữa còn là quân tước Diệp gia, sự vụ trên người đâu phải ít ỏi, Triệu Tuyên càng không dám cưỡng cầu cùng nha đầu kia sớm tối bên nhau, nhưng cũng không đến mức mới ba tháng đã bắt đầu xa cách đi?

Nàng còn chưa chính thức gả vào đã bị phu quân lạnh nhạt, chuyện này đúng là quá khó chấp nhận rồi!!

Âm thầm buông xuống một tiếng thở dài, một đường thất thểu trở về Phong Y Thiên Nguyệt, tâm trạng cũng chùn xuống không phanh.

Tư Hoa vốn là một nha đầu thông minh, liếc mắt một cái đã biết Triệu Tuyên nghĩ gì, chầm chậm mở miệng: "Phu nhân, ngài không nên oán trách tiểu thư, ngài ấy cũng là thân bất do kỷ. Từ khi sinh ra đã mang trên vai trách nhiệm của một trữ quân La Mã, lớn lên còn cùng Trừ Cung tướng quân chống đỡ Diệp gia, có nhiều chuyện thật sự không phải muốn làm là có thể làm theo ý mình. Thật ra từ nhỏ ngũ tiểu thư đã rất hiểu chuyện, tuy bướng bỉnh nhưng luôn nghe theo Diệp tướng quân cùng Phù Cơ công chúa an bài, không có nửa lời oán than trách móc. Duy chỉ có ngài là chấp niệm của ngài ấy, nhất quyết cãi lời tướng quân cùng công chúa để lấy ngài, nô tỳ cũng chưa từng thấy ngài ấy vì ai khác mà nghiêm túc đến như vậy."

Triệu Tuyên dừng cước bộ, quay lại nhìn Tư Hoa, một mặt kinh ngạc cùng nghi hoặc, mười phần thì chỉ tin được ba đến bốn phần.

Đối với thái độ của phu nhân, Tư Hoa cũng không lấy làm kinh ngạc, uyển chuyển nói tiếp: "Phu nhân ngài nghĩ thử xem vì cái gì mà một quân tước Diệp gia, sau lưng có cả La Mã hậu thuẫn lại muốn lấy ngài?"

Triệu Tuyên há hốc, mặt mũi vặn vẹo nửa ngày mới lí nhí nói: "Là do nàng cõng ta ra từ hẻm nhỏ, sợ mất mặt Diệp gia nên..."

"Sai rồi." Tư Hoa càng cười càng ôn hòa, nói tiếp: "Diệp gia như thế nào cường đại chắc phu nhân cũng biết, nếu chỉ vì chuyện này chỉ cần vung ra một số tiền đã có thể dẹp yên, cần gì phải đem ngài cưới vào phủ?"

"Cái này..."

"Lại nói tại sao chủ tử lại cõng ngài?" Tư Hoa ý vị thâm trường mà nói: "Liều chết bảo vệ ngài khỏi đám sát thủ đó, ngài nghĩ loại tình cảm này mấy phần thật tâm? Nói ra mong phu nhân đừng trách

nô tỳ nhiều lời, từ lâu nô tỳ đã cảm thấy chủ tử đối ngài vô cùng lưu tâm, nhẫn nhịn ngài, sủng ái ngài, dành vô hạn ôn nhu cho ngài, cũng chưa từng có ai đủ diễm phúc như vậy, ngài cũng không cần vì chủ tử thời gian gần đây bận rộn mà nghĩ ngài ấy không thật tâm."

Mọi suy nghĩ của Triệu Tuyên đều bị Tư Hoa nhất nhất nhìn thấu, xấu hổ đến mức mặt cũng đỏ bừng lên, còn không phải lo bị nha hoàn chê cười nàng mới rời tiểu nha đầu kia một chút mà đã 'nhớ nhung' nghĩ lung tung!?

Tư Hoa cũng không có ý định vạch trần Triệu Tuyên, nói: "Tình cảm của chủ tử, ngài ắt là người rõ nhất, đừng hoài nghi ngài ấy, thật ra tâm ngài ấy đều đặt trên người ngài cả rồi."

Hai mắt mở to, mặt bừng bừng đỏ ửng, nóng đến độ nhịn không được xua tay quạt mát, đảo mắt đổi câu chuyện: "Ai, dạo này nóng thật, chúng ta về Phong Y Thiên Nguyệt thôi."

Lung tung vén tóc che giấu phiến hồng trên gò má, Triệu Tuyên đặt một tay lên ngực, cố gắng hít vào ngụm không khí để hòa hoãn tâm tình. Mấy lời Tư Hoa nói cứ quẩn quanh trong đầu, khiến nàng muốn xua cũng xua đi không được, cuối cùng là đối diện trực tiếp suy nghĩ độ chính xác trong câu nói vừa rồi.

Tư Hoa không nói dối!

Triệu Tuyên biết rõ điều đó, Tư Hoa ở bên cạnh hầu hạ nàng ba tháng, tâm tính thế nào nàng biết rõ, nữ nhân này vốn không ưa đặt điều thị phi, trước sau đều không thích nói chuyện. Chỉ khi nào thật sự muốn nói đều sẽ nói ra thật rõ ràng, đây cũng là lần đầu Tư Hoa nói nhiều với nàng như vậy, khẳng định chuyện này hoàn toàn không phải đùa giỡn. Mà nếu có đùa giỡn, Tư Hoa cũng không dám, hiện tại nàng là công chúa La Mã, là trữ phi tương lai, kẻ nào dám có tâm tư đùa giỡn nàng? Ngoài trừ nha đầu kia ra hoàn toàn không có ai khác, mười phần thì chín phần hơn là sự thật, nửa phần còn lại là đang cố gắng nói tốt cho chủ tử!!

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện Diệp Hy yêu thích nàng thật lòng vẫn là khó tiếp nhận, trước cứ xem nha đầu đó biểu hiện rồi tính tiếp. Dù sao cũng đã ở trong phủ của người ta rồi, chỉ còn thiếu gả đi rồi, yêu hay không yêu cũng chỉ là vấn đề thời gian, đều chẳng phải nói phu thê sống lâu với nhau sẽ có tình cảm sao?

Miên man suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên đã thấy cánh cửa lớn của Phong Y Thiên Nguyệt, Triệu Tuyên bất giác cảm thấy nơi này quen thuộc tựa như hơi thở, chỉ mới ba tháng đã quên mất dáng vẻ của Triệu phủ rồi.

Bước nhanh vào trong viện tử, nha hoàn nhìn thấy vội vàng quỳ rạp xuống hành lễ: "Phu nhân thiên an."

Nghiêng đầu nhìn hồ tâm đình bên trái, Triệu Tuyên bỗng muốn ra đó một chuyến, phân phó hạ nhân ra kia sớm chuẩn bị, nàng thay xong y phục sẽ qua đó.

Gả đi ba tháng cuối cùng cũng có phong thái vương phi, nếu không có Diệp Hy, chỉ sợ người hô mưa gọi gió ở đây không phải là nàng, còn bản thân nàng vẫn mãi là một nha hoàn hầu đọc sách cho Triệu Dư Oanh tùy thời trút giận.

Thay đổi một bộ trường sam hạnh bạch, tay áo tương đối rộng, thắt lưng nạm ngọc điểm xuyến vòng eo nhỏ đáng kinh ngạc, có cảm giác giống như thần tiên hạ phàm. Ngồi bộ liễn đến hồ tâm đình, sau để Tư Hoa dìu xuống, đem cả người vùi vào nệm vải Ba Tư đặt trong đình, thoải mái hít một hơi thật sâu cảm nhận hương hoa sen thơm ngát.

Nằm giữa một hồ sen lớn như vậy, tâm tình Triệu Tuyên cũng đặc biệt thư thái, nghiêng đầu một cái là nhìn thấy chính viện phía bên kia, hai chân mày cũng thình lình chau lại. Linh cảm mách bảo cho nàng biết phiền muộn lần này của Diệp Hy không phải vì vài sự vụ đơn giản, nhất định là rất nghiêm trọng, mấy hôm trước nàng nghe được tin tam ca một đường chạy trở về La Mã, loáng thoáng nghe là chuyện mượn binh.

Rốt cuộc Diệp gia mượn binh để làm gì?

Trong đầu hiện ra hai chữ 'tạo phản', Triệu Tuyên không rét mà run, từ trên nệm vải êm ái bật dậy, cả kinh kêu lên: "Mau, ta muốn gặp tiểu thư!!"

Tư Hoa bị nàng dọa cho giật mình, nhận lệnh xong liền phân phó ra bên ngoài: "Người đâu, mau chuẩn bị, phu nhân muốn đến chính viện."

Bên ngoài một mảnh yên ắng, trong lòng Triệu Tuyên thầm than không ổn, liếc mắt nhìn sang hai bên sa mạn lam sắc, kia là phần phật mà lay động!?

Một đạo bóng trắng từ trên mái đình nhảy xuống, đường kiếm lưu loát quét ngang, sa mạn lác đác rơi xuống đất.

Triệu Tuyên vẫn nằm yên trên nệm vải, quét mắt quan sát đối phương, người đến tất có lý do, có thể thương lượng đều sẽ thương lượng, né tránh người kia sát hại nhiều người nữa.

Nha hoàn sớm đã sợ đến mất mật, thấy Triệu Tuyên bình tĩnh như vậy cũng không dám hồ lộng chạy ra ngoài, hai chân run rẩy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?"

Triệu Tuyên một tay chống trên nệm vải, cẩn trọng ghi nhớ kiểu dáng y phục cùng đôi mắt đen kia, trong lòng giật nảy, là tước quý cấp cao. Lại chỉ có một thân một mình, thủ vệ ngoài kia của nàng cũng hơn mười người vậy mà vô thanh vô thức bị giết chết hết, có thể bước vào được hồ tâm đình này xem ra cũng có một thân bản lĩnh.

Thấy đối phương bình tĩnh như vậy, hắc y nhân cũng không dám khinh suất, trầm ổn mở miệng: "Mời trữ phi đi theo ta."

"Cho ta một lý do." Triệu Tuyên nhấc mắt nhìn hắn: "Nếu không nói được chúng ta cùng đi gặp trữ quân xem nàng có nguyện ý để ta đi không."

"Đừng nhiều lời." Hắc y nhân vẫn duy trì kiên nhẫn: "Chống đối không có lợi với ngươi đâu, ngoan ngoãn đi theo ta còn giữ mạng lại cho ngươi."

"Ha!" Triệu Tuyên cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua mang theo hai tia nộ khí: "Ngông cuồng, ngươi nghĩ ta là ai? Là người ngươi muốn bắt là có thể bắt sao?"

Hắc y nhân chuyên chú quan sát Triệu Tuyên, thản nhiên nói: "Đừng gấp, trước sao ngươi cũng sẽ chết, nếu cứng đầu không nghe vậy thì ta tại chỗ này kết liễu ngươi vậy."

"Ta thật sự còn muốn cùng ngươi hảo hảo nói chuyện, nhưng xem ra không thể rồi."

Hắc y nhân liếc mắt sang bên cạnh, phát hiện một nha đầu đứng cạnh Triệu Tuyên đã biến mất, trong đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng hoảng hốt, nha đầu kia làm sao có thể phút trước còn ở đối diện phút sau lại biến mất dễ dàng như vậy?

Hóa ra là một màn kịch cố tình kéo dài thời gian!!

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện