Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

- Vũ Ưu


trước sau

Nói rồi Diệp Cẩm giao cả hộp gỗ đựng trâm cài cho Lăng Tam Nguyệt, hiếu kỳ đưa mắt nhìn nàng ấy, chờ đợi xem nàng ấy có nhận ra được nó là gì hay không.

Lăng Tam Nguyệt liếc mắt nhìn qua một cái liền nhận ra, chính là cây trâm mà Vũ Huệ hậu được Thục Tư đế tặng nhân sinh thần hai mươi chín của mình. Tương truyền Vũ Huệ hậu dung mạo lẫn tài năng đều hơn người, phẩm cách cũng rất tốt, được Thục Tư đế hết lòng sủng ái. Về sau được nâng lên làm thái hậu, trở thành hiền hậu trong lòng mọi người, cũng là tấm gương để tú nữ quý phi tu dưỡng phẩm hạnh.

Tương truyền, trước sinh thần hai mươi chín của Vũ Huệ hậu, Thục Tư đế nằm mộng thấy có một con phượng hoàng vỗ cánh trên núi Hư Minh, liền nghĩ ngay đến Vũ Huệ hậu nên sai người lên núi Hư Minh một chuyến. Phát hiện trên núi Hư Minh có một sơn động, trong sơn động vẽ rất nhiều hình thù kỳ quái, sau khi quan sát, Thục Tư đế nghiệm ra đây chính là hình ảnh đại diện cho vạn vật chúng sinh trong thiên hạ. Con phượng hoàng trong mơ đã đứng ở nơi này, Thục Tư đế trăn trở cả đêm, quyết định đem hình vẽ trong sơn động làm thành một cây trâm cài, đặt tên là Vũ Ưu, ý nghĩa của trâm cài này muốn nói Vũ Huệ hậu chính là thiên hạ trong lòng ngài. Vũ Huệ hậu rất yêu quý cây trâm cài này, luôn cài mãi trên tóc, sau này truyền cho Tuệ Dung công chúa, không biết vì lý do gì mà sau đó không còn nghe ai nhắc đến Vũ Ưu nữa.

Lần này nhìn thấy Vũ Ưu trâm, Lăng Tam Nguyệt không khỏi kinh ngạc, cũng cảm thấy Diệp Tố Cung này không phải là người tầm thường, cả gan đem cả trâm cài của Vũ Huệ hậu mà tặng cho muội muội của mình. Không cần phải hỏi cũng biết Diệp Tố Cung yêu thương Diệp Cẩm như thế nào, chỉ sợ trên đời này không có người thứ hai giống như Diệp Tố Cung.

Diệp Cẩm đợi mãi không nghe Lăng Tam Nguyệt nói về lai lịch của cây trâm này, buồn bực chống cằm than thở: "Ngươi không biết sao?"

Lăng Tam Nguyệt cười khẽ, đem trâm cài đặt vào hộp gỗ, đưa lại cho Diệp Cẩm: "Cây trâm này gọi Vũ Ưu, từng là món quà là Thục Tư đế tặng cho Vũ Huệ hậu, vì vậy nàng phải giữ gìn cẩn thận một chút."

"Thục Tư đế? Vũ Huệ hậu?" Diệp Cẩm không biết nghĩ đến cái gì, liền bĩu môi nhìn hộp gỗ màu son trong tay: "Hóa ra là đồ người khác dùng rồi, nhị tỷ đúng là keo kiệt!!"

Tử Minh, Tiểu Hiểu, Chúc Vi: "..."

Lăng Tam Nguyệt dở khóc dở cười, cũng không có nói gì nữa, nói: "Đem nó cất vào phòng cho vương phi đi."

"Vâng."

Tử Minh nhận lấy hộp gỗ, đem cửa trù phòng đẩy ra, một mình đội cả trời tuyết lớn mà đi.

Không bao lâu sau thì Tử Minh trở lại, bộ dáng có chút nhếch nhác, lung tung phủi đi tuyết trên tóc mình, sau đó lại chạy đến lò lửa sưởi ấm.

Tiếng lửa cháy tí tách vẫn không ngừng vang lên, không ai nói với ai câu nào, bầu không khí yên lặng dễ chịu cứ như vậy mà diễn ra.

Ngoài sân trải đầy những hạt tuyết trắng xóa, qua khung cửa sổ có thể thấy được lẫn trong sắc tuyết trắng là mai đỏ kiều mị, cành lá yếu ớt lay động giữa những cơn gió lạnh phất qua.

Đợi một lúc lại ngủ quên lúc nào không hay, Diệp Cẩm cứ như vậy tựa đầu vào vai của Lăng Tam Nguyệt ngủ ngon lành, tay níu lấy vạt áo trước ngực nàng làm điểm tựa. Mà Lăng Tam Nguyệt cũng để yên cho Diệp Cẩm dựa vào, bàn tay đặt ở bên đầu nàng ấy, giữ cho trong lúc ngủ quên không ngã xuống.

Hơi thở mùa đông phả vào phòng lạnh buốt, ngọn nến âm ỉ cháy sáng, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch.

Một đốm sáng lóe lên, rồi vỡ tan ở giữa bầu trời, rực rỡ soi chiếu một khoảng trời bao la. Diệp Cẩm giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ là yên hoa rực rỡ, rất nhanh đã tàn lụi, chỉ còn những đợt khói lởn vởn trên không. Khói màu tan trong không khí, còn lại là mùi hương khói nồng nặc, giữa một trời tuyết lớn, đốm sáng ấy như cả một trời nắng ấm xua tan băng giá.

Nhìn đến phát ngốc, đến khi đã không còn yên hoa nào nở rộ trên bầu trời nữa thì Diệp Cẩm mới thu hồi ánh mắt, bàn tay phát lạnh run rẩy, một làn khói mỏng theo khói môi phả ra ngoài.

Lần đầu xa nhà ngắm nhìn yên hoa, trong lòng ngổn ngang vô vàn cảm xúc, không thể nói rõ đang nghĩ cái gì, chỉ biết một cỗ mất mát cứ thầm lặng dâng lên.

Nhìn thấy dáng vẻ bi ai của Diệp Cẩm, Lăng Tam Nguyệt nhịn không được mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, nói: "Nơi này không giống Diệp phủ, không thể nhìn thấy yên hoa đẹp nhất, nhưng ta hứa với nàng, nhất định một ngày ta sẽ cho nàng nhìn thấy yên hoa rực rỡ nhất trên bầu trời."

Diệp Cẩm nghe những lời chân thành này, không nghĩ ngợi nhiều đã gật đầu đồng ý, cùng Lăng Tam Nguyệt ngắm yên hoa, cũng là một điều tốt đẹp.

"Ân, ngươi hứa rồi đấy."

Lăng Tam Nguyệt cười khẽ, sau lại nói: "Đến, ăn giáo tử, cùng đón năm mới."

"Hảo."

Năm người các nàng mỗi người một tay đem giáo tử từ trong nồi hấp ra, chia cho mỗi người một phần, ăn giáo tử mới có cảm giác là năm mới đến. Cũng là một loại truyền thống nên không thể bỏ qua, ăn uống dọn dẹp xong thì cũng đã qua canh ba, ai cũng đều mệt mỏi nên tản ra trở về phòng nghỉ ngơi.

Tiểu Hiểu và Chúc Vi muốn theo hầu hạ thì Diệp Cẩm đều cho các nàng về, cả ngày hôm nay mệt mỏi không ít rồi, các nàng ai cũng buồn ngủ cả, không nên giữ các nàng lại nữa.

Vì vậy mà Diệp Cẩm với Lăng Tam Nguyệt mới cùng nhau trở về phòng, đường đi phủ đầy tuyết trắng xóa, điểm xuyến sắc đỏ mỹ lệ của hoa mai. Gió vẫn vần vũ, tai dường như cũng muốn ù đi, muốn nhấc chân lên cũng rất khó, lòng bàn chân tê lạnh mất đi cảm giác.

Diệp Cẩm đi mấy bước đã lảo đảo muốn ngã, quá lạnh, ở Diệp phủ có người dọn tuyết cho nàng, ở đây lại chẳng có ai dọn dẹp, đường vừa trơn vừa lạnh, vô cùng khó đi.

Lăng Tam Nguyệt thấy vậy liền đi ra phía trước, khom người thấp xuống, nói: "Lên lưng ta cõng nàng."

"Ta rất nặng đó!!"

"Nàng là thê tử của ta, cõng nàng đi một chút cũng không có vấn đề gì."

Vừa nói Lăng Tam Nguyệt vừa kéo Diệp Cẩm về phía mình, đất dưới chân có hơi trơn, Diệp Cẩm cứ như vậy ngã vào lưng của nàng ấy, xung quanh phảng phất mùi hoa mai nhàn nhạt.

Một cảm giác an tâm bao phủ khắp cơ thể, Diệp Cẩm an ổn dựa vào lưng của Lăng Tam Nguyệt, đôi vai ấy không rộng mà còn có chút gầy, thế nhưng lại mang đến cho nàng một cảm giác tuyệt đối an toàn.

Tuyết vẫn cứ rơi, rơi đến trắng xóa cả bầu trời.

Diệp Cẩm đưa tay ra, lòng bàn tay lạnh buốt, nàng khẽ rùng mình một cái, nhìn lại thì thấy trên tóc của Lăng Tam Nguyệt đã bám đầy tuyết. Nghĩ ngợi một lúc, tay vươn ra chạm vào nút kết trên phi phong, nhẹ nhàng tháo ra, đem phủ qua đầu mình với Lăng Tam Nguyệt.

"Nàng..." Khóe môi Lăng Tam Nguyệt nhẹ nhàng cong lên, có chút dở khóc dở cười: "Nàng che mắt ta rồi, làm sao thấy đường để đi đây?"

"A!?"

Diệp Cẩm vội vàng kéo phi phong lên một chút, vừa vặn phủ qua đầu Lăng Tam Nguyệt, hỏi lại: "Như vậy được không?"

"Được rồi."

Lăng Tam Nguyệt ôn giọng đáp lại, bước chân càng tăng nhanh thêm, xa xa là cánh cửa phòng của các nàng. Trên nền đất đầy tuyết là dấu chân đều đều, không nặng không nhẹ, rất nhanh đã bị gió tuyết cuốn sạch đi.

Không lâu đã đến cửa phòng, Diệp Cẩm vung tay đẩy mạnh cửa ra, gió lạnh bên ngoài

liền chạy vào trong phòng, khiến khung cửa sổ phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Âm thầm rùng mình một cái, Diệp Cẩm nhỏ giọng nói: "Ta tự vào được rồi."

"Đã cõng được nàng đến cửa thì cũng cõng được nàng vào phòng, ở yên đi."

Nói xong, Lăng Tam Nguyệt liền nhấc chân bước vào phòng, chân trái nâng lên đá nhẹ vào cánh cửa. Loạt động tác rất nhanh, nhìn không ra được là do có người đóng hay là gió thổi mạnh đóng cả cửa lại.

Trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng vàng xuyên qua khung cửa giấy cũ nát.

Lăng Tam Nguyệt nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, tiến về phía bàn trà, châm lửa thắp lên ngọn nến duy nhất. Ánh sáng yếu ớt le lói thắp sáng cả phòng, xua tan đi không gian hắc ám ban nãy, dần dần có sinh khí hơn.

Con người ai cũng vậy, đều sợ hãi bóng tối, bởi vì họ không thể biết được đằng sau bóng tối dài dằng dặc ấy là thứ đáng sợ nào đang chờ đón họ.

Diệp Cẩm vừa xoa hai tay vào nhau vừa đi về giường, tay chạm trúng nệm giường thô ráp, nhịn không được mà sờ lại lần nữa, đúng là rất thô, hơn nữa đã cũ lắm rồi.

Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Cẩm liền đứng dậy cởi bỏ ngoại bào của mình phủ lên giường. Hỷ phục này được may bằng gấm thượng hạng, không chỉ mềm mại mà còn ấm áp, nếu lấy làm sàn đan cũng không tồi.

Nhìn Diệp Cẩm loay hoay lấy hỷ phục làm sàn đan, Lăng Tam Nguyệt có chút nghi hoặc: "Nàng mặc vào đi, trời đêm rất lạnh, để ta dùng y phục của ta lót lên cho nàng nằm."

Diệp Cẩm lắc đầu, nói: "Không sao, ta còn phi phong mà."

"Để ta."

Lăng Tam Nguyệt mấy lần muốn lấy y phục của mình lót lên thì bị Diệp Cẩm ngăn lại, không cho phép nàng lại như vậy, cả hai cứ dùng dằng cả buổi vẫn chưa giải quyết xong. Cuối cùng Lăng Tam Nguyệt cũng thỏa hiệp để Diệp Cẩm dùng ngoại bào làm sàn đan, nhưng điều kiện là phải để y phục của nàng lót bên dưới, tránh làm bẩn y phục của Diệp Cẩm.

Loay hoay qua hết canh tư, trời đã tối muộn, Lăng Tam Nguyệt thấy Diệp Cẩm cũng mệt mỏi rồi, liền nói: "Nàng lên giường ngủ đi, ta đi tắt nến."

"Khoan đã."

Diệp Cẩm lung tung tìm trên giường, cuối cùng cũng tìm ra, cười nói: "Nương nói đêm động phòng phu quân phải tháo xuống hồng cân, cùng uống giao bôi tử, thắp long phượng nến mới có thể mãi mãi bên nhau."

Lăng Tam Nguyệt thoáng kinh ngạc, sau lại nghĩ chuyện gì mà nhịn không được mà mỉm cười, nói: "Hảo, đều đáp ứng nàng."

Diệp Cẩm vội vã nhấc lên hồng cân phủ lên đầu mình, che đi khuôn dung thanh tao đến thoát tục, bàn tay đặt yên trên đùi, hơi ngẩng đầu lên một chút, chờ đợi phu quân nâng hồng cân cho nàng.

Bỗng nhiên Lăng Tam Nguyệt cảm thấy căng thẳng, tay run run đưa về phía trước, chậm chạp nâng lên hồng cân.

Gương mặt trắng nõn tinh tế không có trang dung, đôi gò má hơi hồng do trời quá lạnh, môi nhỏ hé mở, phả ra một làn khói mỏng manh. Đôi mắt trong suốt, lấp lánh đến độ tưởng chừng như có thể nhìn thấu nội tâm đơn thuần của nàng ấy, trong trẻo lại mềm mại, sưởi ấm trái tim của người khác.

"Phu quân." Diệp Cẩm cong mắt cười: "Diệp Cẩm sau này là nữ nhân của ngài, ngài nhất định phải hảo hảo đối xử Diệp Cẩm."

Tim Lăng Tam Nguyệt như lỡ một nhịp, hơi thở dần rối loạn, đứng ngốc ra rất lâu rồi mới vội vã gật đầu: "Hảo, hảo, đều đáp ứng, sẽ đối xử tốt với nàng, không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào."

Diệp Cẩm tinh nghịch nháy mắt: "Là ngài nói đó, không được nuốt lời."

"Sẽ không."

Nói xong, Lăng Tam Nguyệt nhấc chân đến bàn lấy hai chén rượu giao bôi đã lạnh đưa đến trước Diệp Cẩm: "Không phải hảo tửu, chỉ là chút rượu lạt, nhưng tình cảm của phu thê chúng ta sẽ không như chén rượu này, vĩnh kết đồng tâm, vĩnh viễn không phân ly."

Diệp Cẩm thấy Lăng Tam Nguyệt trịnh trọng như vậy cũng căng thẳng theo, gật gật đầu, cầm lấy chén rượu một hơi uống cạn.

Đây là rượu lạt, không thể say, chỉ hơi choáng váng một chút.

"Ở đây không có long phượng nến, sau này ta trả lại cho nàng một cái hôn lễ long trọng nhất, được không?"

"Được."

Diệp Cẩm đỡ cái đầu choáng của mình, nói: "Mệt rồi."

"Hảo, nghỉ ngơi sớm thôi."

Lăng Tam Nguyệt dìu đỡ Diệp Cẩm nằm xuống giường, rồi đi thổi tắt nến, quay trở về giường nằm xuống bên cạnh đối phương.

Ánh trăng ngoài song cửa, đêm nay rực rỡ yên hoa, một đêm an giấc...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện