Nhưng cuối cùng cái chuyện mua quần áo này lại không còn cần thiết nữa, bởi vì sáng hôm sau, Thái Kim Chi nhận được một tờ thông báo, kêu bà lên trấn trên nhận bưu kiện.
Bà sống đến từng này tuổi rồi còn chưa từng nhận được một gói bưu kiện nào, cũng không biết là ai lại gửi cho mình nữa, không khỏi cảm thấy mới mẻ, lập tức sang nhà hàng xóm kêu bà Vương đi lên trấn trên cùng mình.
Đến cục bưu chính ở trấn trên, bà làm thủ tục lấy được một túi vải to, không biết bên trong đựng thứ gì mà nặng trịch.
Bà mượn cái kéo ở quầy bưu cục, cắt một góc túi ra nhìn thì thấy đều là một ít quần áo của bé trai.
Sau khi cùng bà Vương trở về thôn, Thái Kim Chi đi thẳng đến tiểu viện nhà Diệp Trình, bà Vương cũng đi theo.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn đang ngồi trong sân chơi với mấy viên đá, thấy Thái Kim Chi tới thì đồng loạt đứng dậy.
Mấy người đi vào trong nhà, dỡ túi đồ, lấy từng món từng món quần áo bên trong ra, ở trong ống một cái quần bò tìm thấy một phong thư.
Đến cục bưu chính gửi bưu kiện là tuyệt đối không được gửi kèm thư, muốn gửi thư thì phải mua tem rồi gửi riêng, thế nên mọi người thường giấu thư vào chỗ kín đáo, để tránh bị nhân viên bưu cục kiểm tra ra.
Thái Kim Chi chỉ nhận được mặt hai chữ Diệp Trình trên phong thư, những chữ khác đều xem không hiểu, thế nên cứ để hai tên nhóc mặc thử quần áo trước.
Quần áo trong túi này phần lớn là hàng second hand, nhưng cũng có hai bộ hoàn toàn mới, rõ ràng một bộ là cho Diệp Trình, một bộ là cho Lục Minh Viễn, Thái Kim Chi giúp chúng nó mặc vào, rồi cùng bà Vương luôn miệng khen đẹp.
Có vài bộ quần áo hơi rộng, Diệp Trình bảo để cho anh em Đại Bàn, Nhị Bàn.
Thái Kim Chi nghe thế vội vàng kêu Đại Bàn, Nhị Bàn sang, La Nguyệt Linh cũng đi theo, chọn cho hai đứa con mỗi đứa hai bộ quần áo, ai ai cũng đều vui vẻ.
Đi cùng La Nguyệt Linh là em trai cô, La Hướng Dương, từng học trung học ở trấn trên, hôm nay vừa vặn sang nhà chị chơi, Thái Kim Chi liền nhân thể đưa bức thư qua nhờ y đọc.
Trong thư ngoại trừ vài lời hỏi thăm thông thường thì không còn gì khác, chỉ hỏi có phải Diệp Trình và Lục Minh Viễn sắp đăng ký học không, về sau nếu có khó khăn gì thì cứ viết thư cho họ theo địa chỉ này.
Thái Kim Chi kêu Diệp Trình lấy giấy bút trong túi sách mình mới mua ra, nhờ La Hướng Dương viết giúp một phong thư hồi đáp, nói hai đứa nhỏ về đây sống rất tốt, cảm ơn bọn họ đã chiếu cố, quần áo đã nhận được, mặc rất vừa, ngày mai Diệp Trình sẽ đi báo danh, còn Lục Minh Viễn thì chưa đến tuổi, hơn nữa lại không có hộ khẩu trong thôn, nên chỉ sợ không thể đi học trong thôn bọn họ được.
"Bà ngoại, không có hộ khẩu thì không đi học được ạ?" Diệp Trình lúc trước không hề biết chuyện này.
"Không có hộ khẩu thì không đi báo danh được, nên ngày mai đi báo danh mi nhớ phải cầm hộ khẩu theo đấy nhá, nhà trường nếu chỉ nhìn mi thôi thì nhất định sẽ nghĩ mi chưa đủ tám tuổi đâu." La Hướng Dương trả lời thay cho Thái Kim Chi, người này thoạt nhìn hào hoa phong nhã, khí độ ôn hòa, khác xa người cùng thôn.
"Vậy thì phải làm sao?" Diệp Trình vốn còn tưởng cho dù Lục Minh Viễn kém một tuổi, năm nay không học thì sang năm học cũng không sao, lại không nghĩ rằng còn vướng mắc vấn đề hộ khẩu nữa.
"Trừ phi có người nhận nuôi, thì sẽ làm được hộ khẩu cho nó, đúng rồi, lúc làm thủ tục nhận nuôi cũng có thể khai nhiều hơn một tuổi đấy...." La Hướng Dương nói đến hào hứng, bị chị gái hung hăng đập cho một cái, nhất thời ngậm miệng.
"Trình này, trong nhà mợ còn có việc, dẫn tụi Đại Bàn về trước nha." La Nguyệt Linh nói xong liền kéo La Hướng Dương ra về.
Diệp Trình nhìn sang bà ngoại, lại thấy bà khoát tay, rõ ràng không có ý định thảo luận việc Lục Minh Viễn với Diệp Trình.
Đợi người trong tiểu viện đi hết, Diệp Trình nhìn nhìn Lục Minh Viễn, "Làm thế nào giờ?"
Lục Minh Viễn ngồi xổm xuống vuốt lông Tiểu Hôi, mũi hừ một tiếng, nói, "Không học thì không học."
"Không được." Diệp Trình vẫn cho rằng đi học là một việc rất quan trọng.
Lục Minh Viễn cãi lại, "Không học, tui đi sửa giày."
"Cậu bị ngốc à? Không học thì sau này làm được cái gì?" Diệp Trình đi qua đá Lục Minh Viễn một cái, trước kia nó rất ít khi làm thế, chỉ có Lục Minh Viễn giận lên là hay đá nó thôi.
"Thì tui sửa giày, bây giờ sửa, lớn lên cũng sửa." Lục Minh Viễn ngồi xoay sang hướng khác, quay mông về phía Diệp Trình, không nói nữa.
Diệp Trình bó tay, ngẫm lại thái độ của bà ngoại và mợ vừa nãy, tìm họ thì khẳng định vô vọng rồi, nó liền nghĩ tới chỗ Tiền Hưng Lương thử vận may, kết quả Vương Quế Hoa lại nói với nó là bác không ở nhà.
Diệp Trình liền hỏi bác đi đằng nào, Vương Quế Hoa chỉ hướng cho nó, Diệp Trình theo hướng chỉ đi ra cổng thôn đợi.
Đợi cả buổi, mặt trời đều đã xuống núi rồi mà bác Tiền vẫn chưa về, ngược lại lại bắt gặp cậu của nó, Tiền Thủ Vạn, xách cuốc đi về.
"Cậu." Diệp Trình gọi một tiếng.
"Ngồi đây làm cái gì?" Tiền Thủ Vạn khó được một lần nói chuyện ôn hòa với Diệp Trình như vậy.
"Đợi bác Tiền ạ." Diệp Trình đáp.
"Đợi bác Tiền làm gì?"
"Có việc ạ, bác gái nói bác ấy đi đằng này." Diệp Trình lại nhìn về hướng cổng thôn, một bóng người cũng không thấy.
"Đừng đợi nữa, Tiền Hưng Lương bữa nay không đi đường này." Tiền Thủ Vạn nói xong liền khiêng cuốc đi.
Diệp Trình giật mình, trong lòng rốt cuộc hiểu được, nhấc chân đuổi theo, chạy đến bên người Tiền Thủ Vạn, "Cậu, con có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?" Tiền Thủ Vạn cũng không dừng bước, Diệp Trình đành phải đi theo.
"Lục Minh Viễn không có hộ khẩu, nhà trường không cho đi học."
"Chuyện này ta cũng không có cách nào." Tiền Thủ Vạn nói vậy xong, bước chân càng nhanh hơn, Diệp Trình cố chạy vài bước cũng không đuổi kịp, hơn nữa nó biết dù có đuổi kịp cũng vô dụng, vì thế đành ủ rũ trở về tiểu viện nhà mình.
Không ngờ lúc về đến nơi lại thấy Tiền Hưng Lương đang ngồi trong tiểu viện, Lục Minh Viễn thì ngồi xổm một góc chơi cùng Tiểu Hôi, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
"Bác Tiền." Bình thường Diệp Trình mà thấy Tiền Hưng Lương thì sẽ rất vui, nhưng hôm nay nó vừa bị Vương Quế Hoa lừa, đợi ngoài cổng thôn cả ngày, nên tâm tình có chút chùng xuống.
"Nghe nói mi muốn giúp Lục Minh Viễn có hộ khẩu hả?" Tiền Hưng Lương không biết nghe được chuyện này từ đâu, phỏng chừng là từ miệng bà Vương cách vách nhà Thái Kim Chi truyền ra.
"Vâng." Diệp Trình gật đầu, ngồi xổm xuống cạnh Lục Minh Viễn, xoa xoa cổ Tiểu Hôi.
"Trình à, mi nghe bác nói này." Tiền Hưng Lương nặng nề thở dài một hơi, "Chuyện này không phải là chuyện một đứa nhỏ như mi có thể gánh vác, nghe lời bác, sớm ngày đưa Lục Minh Viễn tới chỗ lão Ngô đi, ông ấy sẽ làm hộ khẩu cho nó, sẽ cho nó đến trường."
"Lục Minh Viễn không muốn đi." Diệp Trình cũng không muốn để Lục Minh Viễn đi, hai đứa chúng nó sống với nhau trong cái tiểu viện này rất tốt.
"Mi cũng đừng trẻ con như thế nữa, bác đi đây, tự mi hảo hảo ngẫm lại xem như thế nào mới là tốt cho nó." Tiền Hưng Lương nói xong liền ra khỏi tiểu viện, chỉ còn lại hai người Diệp Trình, Lục Minh Viễn.
"Tui không về chỗ ông đâu." Lục Minh Viễn nói.
"Không về." Diệp Trình sảng khoái đáp ứng.
"Tui cũng không đi học."
"........."
"Tương lai tui sẽ giống ông, ở nhà sửa giày."
"........."
"Cậu đừng khóc." Lục Minh Viễn nhếch miệng, vươn tay kéo ống tay áo Diệp Trình.
"Ai khóc chứ?"
Đêm hôm ấy, Diệp Trình lại đi một chuyến tới nhà Tiền Thủ Vạn, sắc mặt Thái Kim Chi và La Nguyệt Linh không tốt chút nào, Tiền Thủ Vạn cũng trầm mặc không nói chuyện.
"Cậu."
"Đừng có gọi ta là cậu, ta không làm nổi cậu mi đâu." Tiền Thủ Vạn rống to đến mức dọa Diệp Trình sợ run, nhưng nó vẫn không