Kỳ nghỉ dài hạn tháng mười một vừa hết, nhà trường liền bắt đầu chuẩn bị đại hội thể dục thể thao, vừa vặn năm nay kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường, thành ra đại hội lần này càng long trọng hơn một chút.
Nhà trường thậm chí còn phân công nhiệm vụ đến từng lớp, trước ngày đại hội phải ra được một tờ báo tường xoay quanh chủ đề kỷ niệm ngày thành lập trường.
Cái thứ như báo tường này, từ tiểu học đến trung học mọi người đều thấy qua không biết bao nhiêu lần rồi, Lục Minh Viễn trước giờ đều coi thứ này như món đồ trang trí trong lớp, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nó với Diệp Trình lúc nào cũng bận tối mặt tối mũi, rất ít để ý đến những thứ như này.
"Hey, lớp trưởng nhỏ, chủ nhiệm gọi cậu qua gặp đấy." Lục Minh Viễn rất ghét bị gọi là lớp trưởng nhỏ, làm lớp trưởng đáng ra phải được cả lớp tôn trọng mới phải chứ? Cho dù năm nay nó mới mười ba tuổi.
Lục Minh Viễn khó chịu trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới văn phòng chủ nhiệm.
"Minh Viễn đấy à, thế nào, đã thích ứng được với sinh hoạt ở trường chưa?" Chủ nhiệm lớp Lục Minh Viễn thực thân thiện, hòa ái quan tâm tới cuộc sống của bạn nhỏ lớp trưởng.
"Tốt ạ." Lục Minh Viễn thuận miệng đáp, ông già này gọi nó tới đây, nhất định không phải chỉ để hỏi cái này.
"Nghe nói em từng học vẽ ở phòng vẽ dưới chân cầu của thầy A Tùng phải không?" Quả nhiên!
"Em không biết vẽ." Nghe là biết sắp có chuyện phiền phức tìm tới cửa rồi.
"Phòng vẽ của thầy A Tùng rất không tồi, em làm sao có thể không biết vẽ được? Minh Viễn, em là lớp trưởng, đương nhiên phải xem chuyện của lớp như chuyện của mình...." Chủ nhiệm lớp dùng hết mười thành công lực khuyên giải, "Em cũng biết lớp phó văn thể mỹ của lớp mình vẽ thế nào rồi mà, để bạn ấy làm báo tường quả thực quá miễn cưỡng, biết nhiều khổ nhiều, em cố gắng giúp đỡ một chút nhé."
Lớp phó văn thể mỹ lớp nó xui xẻo làm sao lại chính là cái tên Chung Vạn Lý dáng người thô kệch nọ.
Cả Diệp Trình lẫn Lục Minh Viễn đều đoán sai, cái tên nhóc thối kia không phải chạy vào trường, mà thành tích còn đứng trong top mười của lớp, giáo viên chủ nhiệm lúc sắp xếp ban cán sự lớp đã cho hắn ta chức lớp phó văn thể mỹ.
Cái ông già thúi này! Lớp phó văn thể mỹ lại không làm nổi báo tường rốt cuộc là lỗi của ai hả?
Trên thành phố nghe nói đã bắt đầu rộ lên tuyển học sinh theo các chuyên ngành nghệ thuật, nhưng bất hạnh thay phong trào này còn chưa lan đến trấn bọn họ, thế nên trong lớp Lục Minh Viễn không có lấy một học sinh theo chuyên ngành nghệ thuật nào.
Đây vốn dĩ là chuyện bình thường, tuy nhiên chọn một tên nhóc cao lớn thô kệch vừa nhìn đã thấy khuyết thiếu tế bào nghệ thuật như Chung Vạn Lý làm lớp phó học tập vẫn không thể đỡ được.
Cái tên kia từng vài lần thử vẽ tranh trên bảng, song không lần nào không thê thảm, kết quả phải một lần lại một lần xóa đi.
Lục Minh Viễn kỳ thực không muốn giúp hắn chút nào, Chung Vạn Lý lượn qua lượn lại trước chỗ nó bao nhiều lần nó cũng coi như không trông thấy.
Dù sao cũng chỉ là tờ báo tường thôi mà, có không ra được cũng chẳng sao, đứng nhất từ dưới lên thì đứng nhất từ dưới lên, Lục Minh Viễn ngược lại không quá quan tâm.
"Có lẽ em còn chưa biết, báo tường chiếm tỷ trọng rất lớn trong các hạng mục chấm điểm của các lớp, nếu học kỳ này điểm của lớp mình nằm trong top ba toàn trường thì học kỳ sau mọi người không cần phải đóng quỹ lớp nữa, tiền thưởng trường phát đủ cho lớp chúng ta chi tiêu một học kỳ, có khi còn có thể tổ chức một buổi đi chơi du xuân nữa ấy chứ." Đây là nguyên văn lời chủ nhiệm lớp Lục Minh Viễn nói, lúc ông nói câu này, có mấy người bạn cùng lớp Lục Minh Viễn cũng đang đứng ngoài văn phòng, nghe thấy hết cả.
Lục Minh Viễn co rút khóe miệng trở về lớp học, hừ, xem ra làm lớp trưởng chẳng được chút ích lợi gì, còn rước về một đống phiền phức nữa.
"Chung Vạn Lý, nghe nói hồi học quân sự ông đánh lớp trưởng nhỏ hở?" Sau khi trở về phòng học, đám học sinh trong lớp mở một cuộc họp phê bình nhỏ.
"Làm gì có, làm gì có, bọn tôi chỉ giỡn giỡn chút thôi mà, hahahah, giỡn thôi." Chung Vạn Lý giơ cái tay dính đầy phấn lên gãi gãi đầu.
"Tôi thấy không giống, lớp trưởng nhỏ hình như rất ghét ông." Một nam sinh ngồi trên băng ghế dài nói.
"Vừa nãy các cậu cũng nghe thấy đúng không? Chỉ cần điểm tổng của lớp ta đứng trong top ba, kỳ sau sẽ không cần phải đóng quỹ lớp nữa, còn đủ tiền tổ chức du xuân, Chung Vạn Lý, ông là lớp phó văn thể mỹ đấy, đừng có mà kéo lớp tụt lùi!"
"Theo tôi thấy, vẫn cần nhờ lớp trưởng ra tay mới được."
"Vừa rồi chủ nhiệm lớp có nói cậu ấy từng học cái gì mà mỹ thuật tạo hình ở phòng vẽ, ra báo tường chẳng phải dễ như ăn một bữa sáng sao."
"Chung Vạn Lý, đây vốn là trách nhiệm của ông, nếu cần hậu thuẫn, chỉ cần ông nói, bọn tôi sẽ hết lòng ủng hộ."
"Đi đi, đi nhận lỗi với người ta đi." Lớp phó học tập đeo kính cận vỗ vai Chung Vạn Lý, nếu xét về ngoại hình thì người này khá hợp với cái chức lớp phó học tập của cậu ta, nhưng thành tích thì lại đứng dưới lớp trưởng, cái tên lớp phó văn thể mỹ thô kệch này, cùng một vài bạn đỗ vào trường không nhờ chạy chọt, nên có thể xem như là người bình thường nhất trong ban cán sự lớp hai năm nhất.
"Tôi phải đi thật hở? Hay là mấy ông tới nói chuyện với cậu ta trước đi, nhóc kia có thành kiến với tôi mà!" Chung Vạn Lý cảm thấy Lục Minh Viễn nhất định sẽ không cho mình mặt mũi.
ngôn tình hoàn
"Chủ nhiệm lớp đứng ra nói còn không suy xuyển được cậu ấy kìa.
Tôi thấy vẫn là ông đi thì hơn, gỡ chuông phải tìm người buộc chuông mà."
"Đúng đấy, với lại chẳng lẽ hai người cứ định không nói chuyện với nhau mãi hay sao, còn học với nhau những mấy năm nữa cơ mà!"
"Phi, miệng quạ đen, ông đây mới không thèm không có tiền đồ như vậy ấy!" Rốt cuộc dưới tình thế ép buộc, Chung Vạn Lý vốn da mặt cũng dày, liền chấp nhận đi nói chuyện với nhóc lớp trưởng mặt cả ngày đen thui, không sao khiến người ta thích nổi kia.
"Lớp trưởng, nghe nói cậu biết vẽ hở?" Chung Vạn Lý đi tới, cười hì hì ngồi xuống băng ghế bên cạnh Lục Minh Viễn.
- - Lục Minh Viễn hoàn toàn không quan tâm tới hắn.
"Lớp trưởng, lúc trước chúng ta có chút khúc mắc với nhau, bất quá bây giờ đã cùng trong ban cán sự lớp rồi, vẫn nên đồng tâm hiệp lực hoàn thành tốt nhiệm vụ, cậu nói có phải không?"
- - Xí, Lục Minh Viễn cho tới giờ cũng không quan tâm đến cái thứ gọi là nhiệm vụ ban cán sự nhé.
"Cậu cũng biết đấy, báo tường với lớp chúng ta mà nói rất quan trọng, nếu không thể ra báo tường, lớp ta sẽ không còn cơ hội lọt vào top ba của trường."
- - Câu này đúng, bất quá rốt cuộc ai mới là lớp phó văn thể mỹ chứ?
"Khụ khụ, lần trước học quân sự là tôi không đúng, dù mấy cậu có hơi lùn, ah không, tuổi hơi nhỏ, tôi cũng không nên trêu đùa mấy cậu như vậy.
Lần báo tường này, vô luận thế nào cũng hy vọng lớp trưởng giúp một tay." Được rồi, có vẻ quanh co lòng vòng đều vô dụng, thẳng thắn nhận lỗi vậy, từ hồi tốt nghiệp tiểu học tới giờ, Chung Vạn Lý đã lâu lắm rồi không nói mấy câu mất mặt như vậy.
"Hôm nay tui trực nhật." Lục Minh Viễn rốt cuộc cũng mở miệng.
"Hahah, việc nhỏ, cứ để đó tôi làm giúp cậu." Rốt cuộc không phải trở thành tội đồ của lớp, Chung Vạn Lý cảm thấy bị sai bảo cũng đáng.
"Chỉ hôm nay thôi?" Lục Minh Viễn cũng không dễ nói chuyện như vậy.
"Một tháng, thế nào?" Chung Vạn Lý khẽ cắn môi, xem ra không dốc hết vốn liếng là không được rồi.
"Nghe nói báo tường mỗi học kỳ phải làm hai lần." Một học kỳ hơn bốn tháng, nói như vậy mình vẫn phải trực nhật thêm hai tháng nữa ấy hả? Ra báo tường vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, như thế thì lỗ to rồi còn gì.
"Lớp trưởng, về sau báo tường của lớp chúng ta đều trông cậy cả vào cậu, chút việc nhỏ như trực nhật này cứ để đấy tôi làm hộ cho!" Chung Vạn Lý nói đến hăng hái.
Lục Minh Viễn mười ba tuổi phát hiện cái chức lớp trưởng này quả thực vô dụng, nhưng thành tích lớp thì vẫn có chút tác dụng.
Biết sao được, vì quỹ lớp kỳ sau, lớp trưởng đương nhiệm Lục Minh Viễn đành phải cố gắng thôi.
Hơn nữa chủ nhiệm lớp đã đích thân ra mặt nhờ vả, nó cũng không thể thật sự mặc kệ được, dù sao không biết còn phải ở dưới trướng ông già này mấy năm nữa, nể mặt ổng chút vậy.
Về phần Chung Vạn Lý đề xuất trực nhật thay mình, Lục Minh Viễn tỏ vẻ cơm dâng đến tận miệng, không ăn chẳng khác nào đồ ngốc.
Tuy Lục Minh Viễn không có bao nhiêu nhiệt tình với hội họa, nhưng cầm phấn vẽ lên bảng mấy hình trang trí báo tường thì vẫn làm được.
Chỉ là bảng có hơi cao, Lục Minh Viễn phải kê ghế đứng lên mới với tới được, điểm này khiến nó thấy hơi phiền phức, cũng may mấy người bạn cùng lớp đến giúp làm báo tường đều không dám lộ ra chút ý tứ cười nhạo nào.
Đầu tiên chia bảng thành mấy phần, sau đó vẽ đường viền cong trang trí cùng hình minh họa.
Lục Minh Viễn một bên vẽ, bên kia đám bạn cùng lớp cũng tranh thủ viết chữ lên.
Mấy người vùi đầu vào làm, rốt cuộc đến khoảng chín rưỡi cũng cho ra được một tờ báo tường.
"Woa, lớp trưởng tự thân xuất mã quả nhiên khác hẳn!" Đám bạn học thấy báo tường hoàn thành đều vui vẻ hô.
Lục Minh Viễn nhìn thành quả lao động của mấy người bọn họ cũng rất hài lòng, dù sao làm được một việc cũng sẽ có cảm giác thành tựu đi.
Diệp Trình bên kia thì lại không may mắn được như vậy.
Lớp phó văn thể mỹ của lớp nó là một bạn nữ rất phiền phức, thu thập một đống bột màu mang đến lớp, nói muốn dùng để trang trí báo tường.
Kỳ thực bột nước cũng không phải cái gì quá khó kiếm, cấp hai mọi người học mỹ thuật đều có mua, giờ phần lớn đều còn cất ở nhà.
Nhưng công trình báo tường lần này có hơi lớn, dùng phấn còn nhanh, quệt quệt vài đường là có thể vẽ được một mảng lớn, nhưng dùng bột nước thì sẽ không thể nhanh được như vậy, tô tô vẽ vẽ cả nửa ngày mà cô nàng cũng không sợ mệt.
Diệp Trình xui xẻo cũng bị tóm đi trợ giúp, lúc này còn chưa hoàn thành xong.
Lục Minh Viễn ôm cặp sách qua, thấy bọn họ đang dùng bột màu màu sắc rực rỡ vẽ nốt mấy đường viền trang trí cuối cùng, không thể không nói đẹp hơn lớp bọn nó không biết bao nhiêu lần, bất quá Lục Minh Viễn không làm được đến vậy, chủ yếu là vì nó cảm thấy chuyện này không có lời, có thời gian thì nó thà ra ngoài dựng sạp sửa giày còn hơn.
"Tớ vừa dạo một vòng, thấy của lớp mình vẫn là đẹp nhất, quả này đứng nhất chắc rồi." Lúc này một học sinh lớp một năm nhất từ ngoài đi vào, giọng điệu đắc ý nói.
"Còn phải nói nữa à? Lớp mình có lớp trưởng, có Kim Toa Toa, mấy người đó làm sao mà bì được." Một bạn khác lập tức vuốt mông ngựa.
"Tớ có làm gì đâu? Chỉ giúp được chút chút thôi mà." Cô nàng tên Kim Toa Toa kia lúc này đang đứng trên ghế, tô một hình trang trí ở góc báo.
"Đừng khiêm tốn thế, tớ thấy cậu tô rất đều màu nhé, phải tớ thì không tô đẹp được như vậy đâu."
"Phải đấy, đám tay chân thô kệch bọn tớ muốn giúp cũng chẳng giúp được."
"Kim Toa Toa, hồi trước cậu có học vẽ hả? Nghe nói giờ học vẽ rất thịnh hành thì phải, tớ cảm thấy cậu rất có thiên phú đấy."
"...."
Một đám nam sinh mồm năm miệng mười tâng cô nàng tên Kim Toa Toa kia lên tới tận trời, trong lúc họ nói chuyện, Lục Minh Viễn lẳng lặng tìm một băng ghế trống ngồi xuống chờ.
"Xong việc chưa? Kem đến rồi đây! Mọi người mau qua lấy này." Một nam sinh cao to đẹp trai vừa hô vừa bước vào.
"Cậu tới đúng lúc lắm, xong rồi đây!" Kim Toa Toa thả bảng pha màu lên bàn, nhảy từ trên ghế xuống, nói.
"Uhm, tớ cũng vẽ xong rồi." Diệp Trình bỏ bảng màu và bút lông vào chậu nước bên cạnh, thuận tiện rửa tay.
"Nhà tớ hơi xa, về trước đây."
"Lớp trưởng, lớp trưởng, kem này." Kim Toa Toa thấy Diệp Trình xách cặp lên muốn đi, vội vàng đưa kem qua.
"Cảm ơn." Diệp Trình cười cười nhận lấy, vừa ra khỏi cửa đã đưa kem trong tay cho Lục Minh Viễn.
"Cậu không ăn à?" Lục Minh Viễn xé vỏ kem, đưa đến trước mặt Diệp Trình.
"Tôi còn lái xe mà." Diệp Trình cúi đầu cắn một miếng, sau đó đi tới bãi xe dắt xe của họ ra, Lục Minh Viễn cúi đầu nhìn cây kem thiếu mất một góc, há miệng cắn lên chỗ Diệp Trình vừa cắn, sau đó mặt dần dần nóng lên, cảm giác này thật kỳ quái, rõ ràng trước đây hai người họ còn dùng chung một cái bàn chải đánh răng cơ mà.
"Chúng ta về nhà thôi." Có lẽ là do không khí buổi tối mùa thu quá nhẹ nhàng khoan khoái, cũng có lẽ là do cây kem trong tay quá ngọt, Lục Minh Viễn đột nhiên lại cảm thấy có chút không nỡ, không muốn đêm nay kết thúc nhanh như vậy.
"Được." Diệp Trình đẩy xe ra khỏi bãi, lại vươn đầu tới cắn một miếng lên cây kem trong tay Lục Minh Viễn.
"Cái người tên Kim Toa Toa kia là lớp phó văn thể mỹ lớp cậu hở?" Lớp phó văn thể mỹ lớp một so với lớp hai bọn nó có vẻ bình thường hơn thì phải.
"Ừ."
"Tính tình cổ như nào?" Lục Minh Viễn lại hỏi.
"Rất tốt." Diệp Trình nghi hoặc liếc Lục Minh Viễn một cái.
"Tui