Anh kỹ sư sửa điện vừa đi xuống chưa đầy hai phút thì Tư Hình đã tắt trò chơi đi. Ông ta nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi vươn vai, ngáp dài một cái.
Rose ngứa mắt lườm Tư Hình một cái. Tư Hình vờ như không thấy, ông ta vặn vẹo người rồi bước tới trước cửa thang máy ấn nút.
Hử? Rose nhìn Tư Hình đang đứng trước cửa thang máy bằng con mắt khó hiểu rồi lại nhìn đồng hồ treo tường ở đối diện quầy lễ tân.
Bây giờ vừa mới qua mười giờ, còn chưa tới giờ ăn. Vị khách kỳ lạ này định đi đâu vậy nhỉ? Rose cảm thấy khó hiểu.
Bình thường mà chưa tới giờ ăn thì Tư Hình tuyệt đối ngồi im tại chỗ vững chãi như núi Thái Sơn để chơi điện tử. Đến ngay cả đi vệ sinh còn chả thấy đi, hôm nay lại sao vậy nhỉ?
Trước con mắt kinh ngạc quan sát của Rose, Tư Hình bước vào trong thang máy rồi đi xuống tầng một.
Sảnh ở tầng một cũng chẳng có mấy khách, cô nhân viên lễ tân rảnh rỗi nhìn khung cảnh bên ngoài, bảo vệ ở sảnh cũng đang đi đi lại lại. Tư Hình ra khỏi thang máy xong, ông ta thấy người khác không chú ý liền men theo cầu thang bên cạnh đi xuống dưới hầm. Thang máy chở khách chỉ có thể đi xuống tầng một chứ không xuống tầng hầm.
Vừa xuống dưới tầng hầm, một người đàn ông mặc đồ kỹ thuật bước tới trước mặt ông ta, nhìn Tư Hình hỏi: “Chào ngài, dưới này là khu máy móc và ban kỹ thuật. Xin hỏi ngài có yêu cầu gì không ạ?”
Người đàn ông ấy nói chuyện rất khách khí nhưng Tư Hình biết đây là ngôn ngữ tiêu chuẩn của nhân viên công tác ở ban quản lý. Ý nghĩa thật sự của nó là ở dưới này không phận sự miễn vào.
Tư Hình nói bừa: “Ờ, không có gì, tôi đi loanh quanh ấy mà!”
“Thưa ngài, ngài muốn đi đâu? Tôi có thể đưa ngài đi.” Người đàn ông ấy lại khách khí nói.
Tư Hình nghển cổ lên nhìn về văn phòng của ban kỹ thuật cách đó không xa vẫn đang mở cửa. Ông ta có thể thấp thoáng trông thấy anh kỹ sư ban nãy lên sửa điện ở tầng mười hai đang gõ chữ trên máy tính. Tư Hình lắc lắc đầu rồi nói với người đàn ông trước mặt: “Không cần đâu!”
Tư Hình quay người đi lên sảnh tầng một cùng người đàn ông kia rồi lại đi thang máy lên tầng mười hai.
Trông thấy Tư Hình đi khỏi, anh kỹ sư ngồi trước máy tính khẽ chau mày lại, trong lòng bất giác lẩm bẩm: Lại yêu ma quỷ quái ở đâu ra thế này?
Người khách râu ria này rõ ràng đi theo mình xuống, lẽ nào lại là nhân viên công tác ở ban ngành đặc biệt sao? Nhưng vừa rồi khi ở tầng mười hai, vị khách này và cậu nhân viên trẻ ở ban ngành đặc biệt giả làm bảo vệ không hề tiếp xúc gì với nhau, đến ngay cả giao lưu bằng ánh mắt cũng không có, rõ ràng là họ không hề quen biết nhau. Anh kỹ sư thầm hoài nghi.
Bản thân anh ta lúc này tựa như con cừu non lọt vào hang sói vậy, chẳng qua lúc này trên người đang khoác tấm da sói mà thôi. Chỉ cần sơ sảy một chút, ắt kết cục sẽ là chết không chỗ chôn. Vẫn phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận. Anh kỹ sư thầm nghĩ.
Chỉ vỏn vẹn vài phút, Tư Hình lại quay về tầng mười hai. Rose ban nãy mặt mũi còn hớn hở hoan hỉ mà lúc này khuôn mặt đã sầm sì đen kịt. Kẻ ngốc cũng nhìn ra được là cô ta cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Tư Hình.
Tư Hình nhướng mày lên như là đang khiêu khích Rose vậy. Ông ta lại ngồi xuống sô pha lấy điện thoại ra chơi điện tử.
Rose hừ một tiếng rồi quay lưng lại về phía Tư Hình.
Nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể nhìn ra được rằng ngón tay của Tư Hình không theo kịp tiết tấu của trò chơi. Đầu óc Tư Hình lúc này đang chậm rãi nhớ lại cảnh tượng anh kỹ sư lúc đi vào tầng mười hai và lúc ông ta đi ra.
Rốt cuộc là có cái gì không đúng nhỉ? Tư Hình gãi gãi đầu, khổ sở suy ngẫm.
Ông ta theo lãnh đạo nhiều năm lắm rồi. Tuy ngoài mặt chỉ là lái xe cho lãnh đạo, nhưng chỉ cần trong ban ngành có nhiệm vụ gì quan trọng hay có tính bảo mật cao thì trong những người chấp hành nhiệm vụ tuyệt đối sẽ có ông ta. Tư Hình có thể được coi như là đã được gọt giũa nhiều năm, cũng là người mà lãnh đạo tin tưởng nhất. Nếu không thì lãnh đạo tuyệt đối sẽ không giao nhiệm vụ cơ mật như thế này cho ông ta, bảo ông ta tới đây canh chừng.
Tư Hình có kinh nghiệm dày dạn, năng lực quan sát cũng rất mạnh. Nhưng bất kể là ông ta quan sát từ mặt nào cũng không phát hiện ra được điểm bất thường gì ở anh kỹ sư tới tầng mười hai sửa chữa. Nhưng Tư Hình nghi ngờ rằng bản thân mình có lẽ đã bỏ sót điểm gì đó. Tư Hình
đã làm không biết bao nhiêu là nhiệm vụ, ông ta vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình, vì vậy mà ông ta mới theo anh kỹ sư đi xuống hầm.
Nếu ông ta có thể đích thân ra tay lục soát thì tốt biết mấy, Tư Hình thầm nghĩ bụng. Chỉ dựa vào sự quan sát của đôi mắt thì không thể toàn diện được. Một đặc công cao cấp có thể biến mình thành một người hoàn toàn khác trong thời gian ngắn. Bất luận là ngoại hình, chiều cao, màu da, bất cứ điểm gì có thể bị người khác nhìn thấy đều có thể thay đổi được. Tư Hình tự cho rằng dựa vào năng lực của bản thân, chỉ cần để ông ta dùng tay sờ một cái thôi thì cũng lập tức phán đoán ra được là đối phương có nguỵ trang hay không.
Tư Hình rất muốn đi xem anh kỹ sư kia một lần nữa, nhưng ông ta bắt buộc phải canh ở đây. Dựa vào suy luận của nguyên Bộ trưởng thì chắc chắn sẽ có kẻ tới đây tìm kiếm thông tin, hơn nữa cũng rất có khả năng chính là kẻ lần trước dò hỏi tin tức của Lâm Ngữ Đường trong văn phòng quản lý chung cư tại thị trấn Bạch Tháp khu ngoại ô. Nhiệm vụ của Tư Hình chính là trông chừng ở ngân hàng, tìm ra kẻ này và theo sát hắn. Nhưng ông ta cũng không thể để người khác phát hiện ra tung tích của kẻ này. Nhiệm vụ lần này có mối liên hệ quá lớn, lãnh đạo chẳng có mấy thuộc hạ có thể tin tưởng được, Tư Hình không dám bảo người khác giúp đỡ.
Tư Hình cân nhắc mãi, cuối cùng cũng quyết định từ bỏ ý định đi xuống ban kỹ thuật ở dưới tầng hầm. Ông ta dám khẳng định chắc chắn rằng người của Cục 8 lúc này đang kiểm soát hệ thống giám sát của cả toà nhà. Nếu bản thân ông ta có hành động gì bất thường vào lúc này thì chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ. Nếu ông ta bị lộ thì nhiệm vụ cũng thất bại.
Trong phòng kỹ thuật dưới hầm, anh kỹ sư đã điền xong bản ghi chép sửa chữa. Anh ta đứng lên rồi nói với chủ quản: “Chủ quản ơi, buổi chiều mà không có việc thì tôi xin nghỉ nửa ngày được không?”
“Cũng chẳng có việc gì!” Chủ quản ban kỹ thuật ngẩng đầu lên nói: “Anh xin nghỉ làm gì đấy?”
Anh thợ điện gãi đầu rồi nở nụ cười chất phác: “Chả phải vừa phát lương đó sao. Tôi đi gửi ít tiền về nhà, tiện thể mua thêm ít đồ gửi về nữa!”
“Được, anh viết cái đơn xin nghỉ đi, tôi ký cho!” Chủ quản cười nói.
Cậu Tăng làm việc ở đây cũng hơn hai năm rồi, chủ quản biết khá rõ về tình hình gia đình cậu ta. Vợ con đều ở quê, chỉ có mình cậu ta ở Kinh Thành làm thuê. Tháng nào phát lương xong cậu ta cũng gửi ít tiền về nhà.
Mười hai giờ, ban quản lý vừa tan ca thì anh kỹ sư họ Tăng liền thay quần áo rồi bước ra khỏi toà nhà tài chính.
Rose thu dọn đồ đạc trên bục, chuẩn bị đi ăn ở nhà ăn cho nhân viên nội bộ nhân hàng. Cô ta hơi nghi hoặc nhìn Tư Hình một cái, sao hôm nay lại không gọi ship đồ ăn tới nữa à, lẽ nào vị khách kỳ quái này không ăn cơm sao?
Tư Hình nằm chéo lên chiếc sô pha, mắt nhắm lại, chẳng nhìn ra được là liệu có phải ông ta đã ngủ thiếp đi rồi không. Đến khi Rose đi vào khu văn phòng thì Tư Hình liền mở mắt ra, cầm điện thoại lên gọi điện.
Trong một con hẻm cổ, trong một toà tứ hợp viện cổ, ông lão vẫn đang viết chữ trên bàn. Cô bảo mẫu bưng cơm canh lên bàn ăn rồi nói với ông: “Anh rể, ăn cơm thôi!”
Ông lão đặt cây bút lông trên tay xuống, chuẩn bị rửa tay. Chiếc điện thoại trên bàn bỗng reo lên, màn hình hiển thị hai chữ: Cậu Tư.
“Tôi đi nghe điện thoại cái đã!” Ông lão nói với cô bảo mẫu rồi cầm điện thoại đi vào một gian phòng ngủ.
“Về hưu rồi mà còn không rảnh rỗi nổi!” Cô bảo mẫu làu bàu một tiếng rồi xới cơm cho ông.
“Có phát hiện rồi sao?” Ông lão đóng cửa lại, nói trong điện thoại.
Tư Hình nằm nghiêng trên ghế sô pha, nửa mặt úp xuống ghế. Tay ông không cầm điện thoại mà áp vào mặt. Thế nhưng bất luận là nhìn từ hướng nào vào cũng không nhìn thấy được khẩu hình nói chuyện của Tư Hình.