"Tưởng Hàm, đang bận gì vậy?” Tư Hình ngồi trong chòi nghỉ mát, miệng ngậm điếu thuốc, cầm điện thoại hỏi.
“Còn làm gì được nữa! Hai ngày nay không có nhiệm vụ, chỉ có thể ngồi trong phòng làm việc lê lết cho qua ngày!” Trong phòng làm việc lớn của bộ phận đặc thù ở Kinh Thành, một chàng trai trẻ trạc khoảng hai mươi lăm sáu tuổi, bộ dạng cà lơ phất phơ đang ngồi trước máy tính, vừa chơi game vừa nghe điện thoại.
“Giúp anh Tư một việc đi.” Tư Hình nói: “Anh cho em một số điện thoại, em điều tra giúp anh xem hắn đang ở đâu?”
“Sao vậy, có nhiệm vụ à?” Tưởng Hàm hỏi.
“Cũng có thể xem là vậy!” Tư Hình úp úp mở mở đáp lại một câu.
“Anh đọc số điện thoại, bây giờ em tra giúp anh ngay!” Tưởng Hàm đóng giao diện trò chơi trên màn hình máy tính, mở một phần mềm công cụ. Anh ta là hacker chuyên trách trong bộ phận đặc thù, thông qua định vị của điện thoại, theo dõi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay đối với Tưởng Hàm.
Tư Hình đọc số điện thoại, Tưởng Hàm nhập vào máy tính.
“Ơ?” Tưởng Hàm nhìn màn hình máy tính nói với Tư Hình: “Anh Tư, điện thoại đang khóa, không điều tra được!”
“Đúng vậy! Điện thoại khóa máy rồi!” Tư Hình nói thầm một câu.
“Vậy anh bảo em phải tra sao?” Tưởng Hàm hỏi ngược lại.
“Vậy cậu tra giúp anh thử xem số điện thoại này khóa mấy ngày rồi?” Tư Hình nói tiếp.
“Được, có kết quả ngay.” Tưởng Hàm đáp.
Lần này nhanh hơn, chưa đến một phút, Tưởng Hàm đã cho kết quả, “Khóa máy hai ngày rồi!”
Hai ngày! Tư Hình nhíu đôi mày chặt hơn nữa.
Tư Hình suy nghĩ rồi nói: “Có thể cưỡng chế mở máy không?”
“Được!” Tưởng Hàm bổ sung tiếp: “Nhưng anh phải đảm bảo sim điện thoại này được cắm trong điện thoại, và điện thoại phải còn pin!”
“Cậu thử trước xem!” Tư Hình nói.
“Không được, không mở được!” Tưởng Hàm thử một lần rồi bảo, “Theo hai nguyên nhân em vừa nói, hoặc là sim điện thoại không được cắm vào, hoặc là điện thoại không còn pin!”
“Cám ơn cậu, để bữa nào anh Tư mời cậu dùng cơm!” Tư Hình khách sáo nói.
“Thôi khỏi đi!” Tưởng Hàm có chút sợ sệt đáp, “Lần nào em cũng bị anh chuốc say đến ngất xỉu mới trở về được!”
“Anh Tư đảm bảo với cậu, lần này không chuốc say cậu nữa!” Cười nói hai câu, Tư Hình cúp máy.
Tên khốn nạn này quả thật có vấn đề! Tư Hình ngồi trên ghế đá, bực bội đập một phát vào đùi.
Nhiều điểm đáng ngờ như thế, không có vấn đề mới lạ! Tư Hình hối hận suýt trào máu họng, vậy mà ông ta lại để kẻ giống nhân vật mục tiêu lẻn thoát ngay trước mắt mình.
Cả mình cũng lừa được, vậy có lẽ kẻ đó cũng không kém hơn mình là mấy, chắc chắn sẽ phát hiện nhân viên ngoại cần giả mạo đóng vai bảo vệ ngày hôm nay, có phải vì nguyên nhân này khiến đối phương nảy sinh cảnh giác, từ đó ấp núp, sau này sẽ không xuất hiện nữa.
Tình báo quá ít, không có cách nào suy đoán được. Tư Hình rên rỉ tựa bị đau răng, móc điện thoại ra, lại gọi về cho nguyên Bộ trưởng.
“Xem ra thật sự có vấn đề!” Sau khi nghe Tư Hình thuật lại, ông lão than thở một câu.
“Vậy liệu hắn ta có biến mất từ đây không?” Tư Hình hỏi, “Chắc chắn hắn ta phát hiện nhân viên ngoại cần của bộ phận bảo an đang trinh sát trong tòa nhà. Hôm nay nhân viên ngoại cần giả dạng bảo vệ quá rõ ràng.”
“Không!” Ông lão khẳng định đáp, “Dù nơi đây được vây kín tựa tường đồng vách sắt, đối phương cũng sẽ thử xem có thể lẻn ra ngoài hay không, bởi vì tầng mười hai có tình báo mà đối phương cần tìm đủ mọi cách để đoạt được dù trả giá lớn thế nào đi chăng nữa! Cho dù biết sự có mặt của nhân viên ngoại cần ở bộ phận an ninh, đối phương cũng sẽ không buông tay. Chỉ là chắc chắn hắn sẽ càng cẩn thận kín kẽ hơn, không để người khác phát hiện một cách dễ dàng!”
“Vậy tôi phải làm gì tiếp theo?” Tư Hình hỏi.
“Đợi!” Ông lão nói chắc như đinh đóng cột, “Đợi chỉ có hai kết quả. Thứ nhất, hắn không phát hiện ra cậu đã nhìn thấu là hắn, ngày mai chắc chắn sẽ đi làm bình thường. Nguyên nhân xin nghỉ phép buổi trưa hôm nay có thể là báo cáo tiến triển công việc với cấp trên, hoặc là thực hiện kế hoạch hành động khác.
Ông lão ngập ngừng một lát, nói tiếp: “Kết quả thứ hai, hắn biết cậu đã nhìn thấu được hắn. Nhưng đồ vẫn chưa về tay, chắc chắn hắn sẽ đến tiếp. Chỉ là thay đổi một thân phận khác. Cho nên, cậu chỉ cần canh kĩ tầng mười hai, chính là phương pháp tốt nhất, hiệu quả nhất!”
“Ngài yên tâm, lần này tôi tuyệt đối không tha cho hắn!” Tư Hình cam đoan nói.
Điện thoại không còn tiếng truyền đến, Tư Hình đã cúp máy, ông lão ngồi yên tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Gã Điểu à, đừng trách tôi quá nhẫn tâm, bởi
vì lần này tôi câu không phải cá, mà là cá voi khổng lồ! Ông lão lẩm bẩm một câu.
Tư Hình cầm điện thoại, ngồi trong chòi nghỉ mát trầm tư một hồi, sau đó đứng dậy, lại đi vào địa đạo, mở cửa tầng hầm, lấy ra một món đồ tựa như kính nhìn xa thu nhỏ, đeo trên mắt, bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Tư Hình hoán đổi cách suy nghĩ, giả thiết mình là nhân vật mục tiêu. Nếu mình muốn uy hiếp kỹ sư Tăng, địa điểm tốt nhất chắc chắn ở đây. Vắng vẻ, yên tĩnh, cách âm, những người không liên quan không nhiều, khả năng bị người khác phát hiện rất thấp.
Nhưng nhân vật mục tiêu chỉ cần bất cẩn đôi chút sẽ lưu lại vết tích ở đây. Nếu trong quá trình uy hiếp, cơ thể của hai người có sự xung đột với nhau thì quá tốt, như vậy, nhân vật mục tiêu có khả năng sẽ để lại tóc, da các loại ở hiện trường.
Thức ăn nhanh trên bàn chỉ mới dùng một nửa, cánh tay của Mèo Rừng đang chống trên bàn, dùng tay đỡ lấy chiếc cằm, mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đôi mắt của Mèo Rừng chẳng có chút cự ly nào.
“Tiên sinh, thưa ngài, đây là món ăn ngài đặt mang về!” Một nhân viên phục vụ mang theo hai hộp cơm được gói kĩ, đặt trước mặt Mèo Rừng.
“Ồ, cám ơn!” Mèo Rừng bỗng nhiên bị kinh động tỉnh lại, giơ tay đón lấy túi đồ, lắc lư cái đầu đang có chút choáng váng, đứng dậy đến quầy thanh toán, rời khỏi tiệm thức ăn nhanh.
Đợi chưa đến mười phút, ngăn một chiếc xe taxi ngay cửa, Mèo Rừng đọc địa chỉ, xe taxi chạy vòng vèo, lái đến một con hẻm nhỏ có chút vắng vẻ.
Trong hẻm có một khu dân cư trông có vẻ hơi cũ kĩ, Mèo Rừng mang theo hộp cơm đi vào một trong những tòa nhà ở đó. Đáp thang máy đến tầng tám, thì ra nguyên khu tầng tám là một nhà trọ nhỏ.
Đối diện cửa thang máy là một quầy rượu, bên trong quầy rượu có một bà chị trạc hơn ba mươi tuổi đang ngồi. Nghe có tiếng người từ trong thang máy ra, bà chị ngẩng đầu nhìn sơ, thấy Mèo Rừng, ngay cả chào hỏi cũng chẳng thèm, tiếp tục cúi đầu chơi máy tính.
Từ ngày đầu tiên thuê phòng, Mèo Rừng luôn xuất hiện ở phòng trọ trong bộ dạng như thế, đã thuê được bảy tám ngày, cũng được xem là khách quen ở đây rồi.
Mèo Rừng gia hạn xong thẻ phòng ở quầy rượu, bước thẳng đến chỗ tận cùng của lối đi, mở cửa một căn phòng.
Căn phòng rất nhỏ, đại khái chỉ có mười mấy mét vuông, đặt hai chiếc giường đơn thô sơ, một trong hai chiếc giường đó có một người đàn ông đang nằm ngủ, là kỹ sư Tăng đang công tác ở bộ phận xây dựng của tòa nhà tài chính.
Ngồi trên chiếc giường còn lại, Mèo Rừng tiện tay đặt hộp cơm trên tay lên đầu tủ giường, nhìn kỹ sư Tăng vẫn còn đang hôn mê.
Đang định gọi anh ta dậy, túi áo rung hai phát, Mèo Rừng bất chợt cau mày, lấy ra chiếc máy tiếp nhận cảm ứng.
Vừa nhìn thấy ánh sáng đỏ nhấp nháy không ngừng trên máy tiếp nhận cảm ứng, Mèo Rừng ngơ ngác một lát, mở màn hình giám sát trong điện thoại, trong màn hình hiển thị vẫn là người khi nãy, lại một lần nữa đi vào tầng hầm.
Mèo Rừng lập tức nổi giận. “Con mẹ nó, rốt cuộc có thôi đi không, coi bố mày là bùn nhão muốn bóp thế nào thì bóp hay sao? Thật là quá đáng!”
Lại còn vẫn là cùng một người, điều này khiến Mèo Rừng có cảm giác bị xem thường. Nếu là người của bộ phận đặc thù thì thôi, dù sao thì người ta có thân phận quan chức, muốn làm gì thì làm, mình chỉ còn nước tránh né. Nhưng rõ ràng gã này không phải là người có thân phận quan chức, mà dám trắng trợn như thế, lập tức kích thích lòng hiếu thắng của Mèo Rừng.