Sắc mặt Mèo Rừng sa sầm bất định, ngồi trên ghế suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nghiến răng đứng dậy đi tới trước tủ giày ở cửa phòng, lấy một đôi giày da không còn mới trong tủ giày ra.
Mèo Rừng một tay cầm đôi giày da, ngồi xuống sô pha bên cạnh tủ giày, một tay cầm một con dao gọt hoa quả, bắt đầu cắt gót giày.
Mấy phút sau, đế giày bị Mèo Rừng cắt đi một nửa, Mèo Rừng mò mẫm cẩn thận trong phần đế giày bị cắt ra, sau đó lấy ra một chiếc sim điện thoại.
Mèo Rừng lắp sim điện thoại này vào trong điện thoại, soạn một dòng tin nhắn lừa đảo thông thường, sau đó nhập một dãy số điện thoại, gửi tin đi.
Trong một căn nhà sau rừng ở viện điều dưỡng quân khu, một chiếc điện thoại phát ra tiếng kêu tít, tít, tít.
Trong bóng tối, một bóng người béo lùn đang ngủ trên giường lập tức bị đánh thức, lấy ra chiếc điện thoại đang kêu ở dưới gối, sau đó xoay người xuống giường, bật đèn trong phòng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói hỏi ở bên ngoài: “Sao vậy?”
Người đàn ông béo lùn nhìn chiếc điện thoại trong tay, nói với đồng nghiệp ở đối diện: “Không có gì!”
Nghe thấy câu trả lời chuẩn xác, bên ngoài không có âm thanh gì nữa, người đàn ông béo lùn cầm điện thoại, khẽ gọi vào bức tường ở sát bên trong.
Bên kia bức tường vọng lại một tiếng gõ nhẹ, người đàn ông béo lùn ấn khẽ ở vị trí đầu giường, bức tường nhẵn nhụi, bằng phẳng lập tức giống như mặt hồ bị gió thổi qua, lăn tăn gợn sóng. Sau khi gợn sóng biến mất, trên tường xuất hiện một cánh cửa kim loại đặc biệt.
Người đàn ông béo lùn yên lặng đợi mấy giây, cánh cửa lặng lẽ mở ra, bên trong là một căn phòng khép kín, ngoài cánh cửa này ra không hề có bất cứ cánh cửa và lối ra nào khác.
Đèn trong phòng vẫn sáng, một ông lão tóc hoa râm ngồi trên sô pha, trên người mặc áo ngủ màu trắng, tay cầm một điếu thuốc.
“Sao vậy?” Ông lão trầm giọng hỏi.
Vì lo lắng, bất an nên chất lượng giấc ngủ của ông lão rất tệ, hàng ngày đều phải dùng thuốc mới có thể ngủ được. Nếu như không có việc gì đặc biệt quan trọng, cảnh vệ tuyệt đối không làm phiền ông vào giờ này.
“Chiếc điện thoại này đổ chuông!” Người đàn ông béo lùn đưa một chiếc điện thoại màu đen vào tay ông lão.
Ông lão giao chiếc điện thoại này cho anh ta đã hơn ba năm, chưa bao giờ đổ chuông, cũng chưa từng gọi điện. Nhưng anh ta vẫn còn nhớ rất rõ mệnh lệnh của ông lão: Trong bất cứ tình huống nào, chiếc điện thoại này cũng không được tắt máy. Nếu như điện thoại đổ chuông, bất luận là ông lão đang làm gì, anh ta cũng phải ngay lập tức thông báo.
Ông lão dường như có chút kinh ngạc, cầm lấy điện thoại từ tay người đàn ông béo lùn, khẽ gật đầu nói: “Anh đi nghỉ trước đi!”
Người đàn ông béo lùn đáp một tiếng sau đó ra khỏi phòng. Sau khi anh ta rời đi, ông lão liền ấn nhẹ xuống tay vịn của sô pha đang ngồi, cánh cửa kim loại lặng lẽ đóng chặt lại.
Ông lão khẽ nhíu mày nhìn dòng tin nhắn duy nhất trong điện thoại, cũng chính là tin nhắn vừa gửi tới. Sau khi tìm ra mấy từ then chốt trong dòng tin nhắn lừa đảo, ông lão liền đối chiếu với dòng mật hiệu ghi nhớ trong đầu, không sai chữ nào, xác nhận không có gì sai sót.
Ông lão lại ấn xuống tay vịn của sô pha, bề mặt tay vịn sô pha hình chữ nhật lập tức biến thành một chiếc màn hình nhỏ, ông lão nhấn mấy lần, căn phòng được thiết lập thành kiểu cách âm, đừng nói là tiếng trò chuyện, tới tiếng pháo nổ, người bên ngoài cũng không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Ông lão gọi vào số điện thoại gửi tin nhắn lừa đảo. Sau khi điện thoại đổ chuông ba tiếng, điện thoại liền được kết nối.
Phía đối diện không có âm thanh nào cả, ông lão trầm ngâm ba giây mới khẽ nói một dãy số dường như không hề có chút ý nghĩa nào.
Ông lão nói xong, bên kia truyền lại tiếng của Mèo Rừng, nói một dãy số. Hai dãy số không hề có quan hệ gì cả, chỉ đơn thuần là tín hiệu liên hệ.
Hai dãy số là mật khẩu, mỗi dãy đại diện cho ý nghĩa khác
nhau. Ý nghĩa của dãy mật mã mà Mèo Rừng nói là hiện giờ anh ta ở một mình, môi trường nói chuyện an toàn. Ý nghĩa của dãy mật mã mà ông lão nói là bây giờ ông ta rất thuận tiện, Mèo Rừng có gì cứ nói.
Nếu như không có mười giây trầm ngâm lúc đầu, Mèo Rừng nói ngay lập tức hoặc không có mật mã đối chiếu vậy thì chứng tỏ hoàn cảnh hiện tại của Mèo Rừng đang rất nguy hiểm, rất có thể bị người khác uy hiếp gọi điện cho mình, ông lão đương nhiên sẽ có cách ứng phó khác.
“Tôi không hiểu, tại sao ông nhất định bảo tôi dùng sim điện thoại này để gọi điện cho ông?” Mèo Rừng có chút bực tức hỏi, “Ông có biết tôi mang theo chiếc sim điện thoại này là rất nguy hiểm không, rất có thể sẽ bại lộ vì việc này!”
“Hơ hơ…” Ông lão cười hai tiếng nhưng trên mặt không hề có chút biểu cảm nàm.
“Tôi bảo cậu mang theo nó mọi lúc mọi nơi, nhưng cậu có mang không?” Ông lão cười nhạt hỏi.
“Ông muốn tôi mau đi chết sao?” Mèo Rừng nhíu mày lạnh lùng hỏi, “Đừng tưởng rằng tôi không biết! Ông muốn thông qua chiếc sim điện thoại này để định vị tôi!”
“Đúng thế!” Ông lão không hề lảng tránh, “Nhưng cậu đã vứt nó ở Kinh Thành hơn ba năm rồi, suốt hơn ba năm cậu không hề liên lạc với tôi!”
“Tôi không muốn bị ông bán đứng rồi mà vẫn còn giúp ông đếm tiền.” Mèo Rừng lạnh lùng nói.
“Cậu không tin tưởng tôi?” Giọng ông nói trầm xuống hỏi.
“Đúng vậy!” Mèo Rừng trả lời khẳng định.
“Cậu tin tưởng Kim Bằng vậy sao?” Giọng ông lão có chút kích động nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Nếu không thì tại sao dù cậu biết rõ tôi muốn bắt ông ta, nhưng từ trước tới giờ vẫn không hề báo hành tung của ông ta cho tôi?”
“Ông ta không đơn giản là gián điệp, là giặc bán nước, là Hán gian, còn là kẻ thù giết chết ba cậu”! Ông lão nhấn mạnh ngữ khí nói.
“Tôi muốn bằng chứng!” Mèo Rừng trả lời cứng nhắc: “Tôi không cần biết ông ta có thân phận gì, làm bao nhiêu việc xấu, nhưng ông nói rằng ba tôi bị ông ta giết, tôi muốn ông đưa cho tôi bằng chứng thực sự!”
“Bằng chứng không phải đã giao cho cậu rồi sao?” Ông lão hỏi ngược lại, “Lẽ nào cậu không đi điều tra?”
“Vâng, tôi điều tra rồi!” Mèo Rừng nói: “Đúng là có người tận mắt nhìn thấy ông ta xuất hiện ở hiện trường. Và viên đạn được lấy ra từ người của ba tôi cũng đúng là được bắn ra từ khẩu súng mà ông ta từng sử dụng!”
“Lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ?” Ông lão cuối cùng cũng có chút biểu cảm, hơi nhướng mày hỏi.
“Nhưng những điều đó đều có thể ngụy tạo!” Mèo Rừng nhấn mạnh ngữ khí nói: “Tạo ra dấu hiệu giả tạo, đối với ông hoặc đối với những người có cùng thân phận với ông mà nói thì không phải là việc gì khó khăn!”
“Ha ha…” Ông lão cười nhạt, rõ ràng đã có chút tức giận.
“Cậu đang tự gạt bản thân!” Ông lão giọng sắc lạnh nói: “Không phải cậu không tin bằng chứng mà là cậu không dám tin. Ông ta nuôi cậu mười mấy năm, cậu chỉ quan tâm ân dưỡng dục mà quên đi thù giết cha! Vì ấn tượng của cậu đối với ba mình là vô cùng ít, cậu coi Kim Bằng là người thân của mình?”