Điệp Viên Kỳ Quái

Bàn bạc


trước sau

Đêm khuya, trong một căn phòng của cơ quan đại viện, Tư Hình tựa như một chú gà con vừa được vớt ra khỏi mặt nước vậy, ông lắc cái đầu rồi lê lết đóng cửa thư phòng lại.

Vừa rồi ông bị Bộ trưởng Hình mắng cho một trận té tát rồi còn bị đuổi khỏi thư phòng. Tư Hình buồn bã ủ rũ bước vào phòng khách rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

“Vẫn chưa nói xong à?” Cô bảo mẫu đang khoác hờ một chiếc áo khoác nghe thấy động tĩnh ở phòng khách liền bước từ trong phòng ra. Cô hỏi rồi rót cho Tư Hình một tách trà.

Tư Hình vô thức lắc lắc đầu, bây giờ ông còn chẳng muốn nói gì nữa rồi.

“Được rồi, cậu đừng quá tự trách mình nữa!” Cô bảo mẫu nhìn Tư Hình đang ngồi trên ghế sô pha hai tay ôm đầu sầu não liền khẽ giọng khuyên: “Tuy tôi không biết là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lần đầu tiên tôi thấy anh rể khó xử như vậy, thiết nghĩ nhiệm vụ chắc chắn là khó nhằn lắm. Thất bại cũng có thể thông cảm, chỉ cần người vẫn an toàn là được rồi!”

Tư Hình ngẩng đầu lên nhìn cô bảo mẫu, ông vô thức há miệng nhưng lại chẳng thốt ra được một chữ nào.

Mất mặt chết đi được! Tư Hình lúc này hận một nỗi không thể tự tát vào mặt mình mấy cái. Làm ngành này bao nhiêu năm như vậy rồi, bản thân ông cũng có thể coi như là tinh anh trong giới đặc nhiệm, vậy mà lần này lại bị người ta vờn như vờn khỉ vậy.

Không, đến ngay cả con khỉ ông cũng chẳng bằng. Ít nhất thì khỉ nó còn biết ai chơi nó? Bản thân ông lần này đến ngay cả đối thủ là nam hay nữ, cao hay thấp, béo hay gầy cũng chẳng hay biết!

Thà rằng ông chết quách đi cho xong! Tư Hình xấu hổ nghĩ.

Bản thân ông mất mặt là chuyện nhỏ, mấu chốt là nhiệm vụ đã thất bại! Ngoài việc tự trách thì Tư Hình còn cảm thấy hối hận vô cùng. Tuy nguyên Bộ trưởng và cả chú đều không nói với ông mục đích cuối cùng của nhiệm vụ lần này là gì, nhưng từ rất nhiều chi tiết có thể suy luận ra rằng nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng. Quan trọng tới mức mà hai Bộ trưởng tiền nhiệm và đương nhiệm thậm chí còn không dám dùng bất kỳ một thành viên nào trong cơ quan an ninh tối cao của quốc gia. Quan trọng tới mức vì không để ông bị lộ, hai vị lãnh đạo tiền nhiệm và đương nhiệm cao nhất đều lần lượt đích thân tới hiện trường.

Tuy không tới được cái vị trí đó, nhưng theo nguyên Bộ trưởng lâu như vậy rồi, hàng ngày mắt thấy tai nghe, ông cũng hiểu được rất nhiều thứ. Bởi nguyên nhân ở ông mà khiến nhiệm vụ thất bại, thậm chí suýt chút nữa ông đã bị lộ khiến cho chú và nguyên Bộ trưởng phải rơi vào thế bị động.

Trong thư phòng, Bộ trưởng Lý và Bộ trưởng Hình đang ngồi đối diện trên cái bàn mà ông lão hay viết chữ, mỗi người tay đều cầm một điếu thuốc. Làn khói nghi ngút bốc quanh căn phòng tựa như là vừa tung hoả mù vậy.

Cảnh tượng này nếu để những người thân quen với họ biết được thì chắc chắn sẽ sốc lắm. Bộ trưởng Lý cai thuốc đã vài năm nay rồi, còn Bộ trưởng Hình thì không hề hút thuốc. Nghĩ thôi cũng hiểu là sự lo lắng trong lòng hai vị lãnh đạo này đã lên tới đỉnh điểm thế nào.

“Lẽ nào không còn cách nói nào hợp lý hơn một chút sao?” Bộ trưởng Hình rít một hơi rồi chau mày hỏi.

“Ha ha…” Bộ trưởng Lý cười khẩy một tiếng rồi nói: “Cậu còn muốn hợp lý như nào nữa? Cậu tưởng là những người bên dưới đều là trẻ con hết hay sao? Cậu muốn dỗ thế nào thì dỗ, bịa thế nào cũng được à?”

“Nhưng cũng đâu thể nói thật cơ chứ!” Bộ trưởng Hình sốt sắng nói.

“Thế cậu nói phải làm thế nào?” Bộ trưởng Lý ngao ngán nói: “Không để Tư Hình lộ ra thì sẽ càng khiến những kẻ nghi ngờ suy nghĩ lung tung, họ đều sẽ cho rằng tôi và cậu cấu kết với tổ chức gián điệp nước ngoài đấy?”

“Sao lại nghiêm trọng đến thế cơ à?” Bộ trưởng Hình bị doạ cho chết khiếp.

“Hê hê hê!” Ông lão không nổi giận mà còn bật cười: “Cái chính là cậu vẫn chưa thật sự hiểu hàm nghĩa của bốn chữ cơ quan an ninh rồi! Trước đại nghĩa quốc gia thì chẳng có cái gì gọi là phân biệt giữa người tốt và người xấu cả. Chỉ có hai khái niệm là người của mình và người bên địch mà
thôi. Khoảng cách giữa bằng hữu và kẻ địch đều chỉ chênh lệch trong một ý niệm.”

“Kỳ thực cũng chẳng phải là làm bừa đâu, kể cả việc báo cáo lên lãnh đạo cấp trên thì cậu cứ nói theo cái mà tôi và cậu đã thương lượng xong là được, có lẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu!” Bộ trưởng Lý cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: “Kể cả là có người nghi ngờ nhưng không bằng không chứng, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi!”

“Đáng tiếc quá!” Bộ trưởng Hình thở dài một tiếng rồi nói: “Một diệu kế lại để cho tên khốn này đạp đổ thành ra như vậy, suýt chút nữa thì không giấu đuôi đi được!” Bộ trưởng Hình đang mắng Tư Hình.

“Cũng không trách cậu Tư được, cái chính là bởi tôi quá căng thẳng, cậu cũng vậy!” Ông lão an ủi nói.

“Không căng thẳng được sao?” Bộ trưởng Hình trợn mắt lên nói: “Chỉ một chút sơ sảy thôi là đi luôn tính mạng đấy!”

“Thế mới nói cậu phải nhanh chóng nhập vai đi!” Ông lão tâm sự trùng trùng nói: “Nếu cậu đã đứng vững rồi thì hà tất phải cẩn trọng như thế này nữa?”

“Đau đầu quá đi mất!” Bộ trưởng Hình lại thở dài một tiếng nói: “Không biết là ngày mai có thể dùng cái cách này của anh để lấp liếm cho xong không đây?”

“Bây giờ là của cậu rồi đấy!” Ông lão nghiêm túc nói: “Cậu phải phân cho rõ chủ thứ!”

“Tôi biết rồi!” Bộ trưởng Hình có chút thiếu kiên nhẫn xua xua tay rồi nói: “Anh không cần lần nào cũng phải nhấn mạnh đâu, tôi biết bây giờ anh đang giúp tôi!”

“Biết thì tốt!” Bộ trưởng Lý hậm hực nói.

“Vậy bây giờ làm thế nào đây? Vụ ngân hàng ở toà nhà tài chính không thể từ bỏ như vậy chứ?” Bộ trưởng Hình chau mày hỏi: “Nếu không thì tôi gọi vài thuộc hạ cũ tới?”

“Không được!” Bộ trưởng Lý phủ quyết luôn: “Thủ hạ lúc trước của cậu ai có chút kinh nghiệm thì đều ở trong thể chế quá lâu rồi, mùi vị trên người nồng nặc lắm. Trong mắt của người chuyên nghiệp thì còn chói mắt hơn cả ánh đèn bật giữa đêm khuya. Kẻ nào mà trên người không có dấu vết gì thì kinh nghiệm lại non, căn bản là không thể xử lý được tình huống đột xuất!”

Bộ trưởng Hình còn định nói gì đó thì lại bị Bộ trưởng Lý xua tay ngắt lời: “Cái này cậu không cần phải lo, tôi chắc chắn có người thay thế được cho cậu Tư Hình. Nếu không thì coi như là bao nhiêu năm nay tôi ở trong ban ngành đặc biệt há chẳng phải công cốc sao!”

Bộ trưởng Lý nhìn Bộ trưởng Hình rồi nói: “Có điều là dùng không thuận tay như Tư Hình thôi!”

“Lại còn thuận tay?” Bộ trưởng Hình cười khẩy một tiếng: “Hơi tí là lại muốn khoe khoang, tự cho mình là tinh anh trong số các tinh anh, tôi thấy thực ra là đồ vô dụng! Tôi nghĩ không thông nổi, Tư Hình cũng có thể coi là một người rất tinh tường mà tại sao lại có thể phạm sai lầm hạ đẳng nực cười đến như vậy cơ chứ?”

“Cậu cũng đừng quá khích như vậy.” Bộ trưởng Lý khuyên giải: “Con người ai chẳng có lúc vấp váp! Làm gì có ai không bao giờ phạm sai lầm cơ chứ? Lúc trước cậu Tư làm nhiệm vụ đều là tác chiến với đồng đội. Trinh sát tiền kỳ, thu thập tình báo, trước khi làm nhiệm vụ đều có kế hoạch hành động hoàn chỉnh, khi làm nhiệm vụ sẽ có người phối hợp tác chiến, âm thầm quan sát, mai phục yểm hộ, lại còn có cả người tiến hành phân tích hiện trường dựa theo tình huống đột xuất và xây dựng phương án xử lý hoàn thiện. Lần này cậu ta không chỉ có một mình mà tin tình báo còn ít đến mức thậm tệ. Mục tiêu làm nhiệm vụ lại cũng không thể nói rõ với cậu ta, nên xảy ra sơ suất như vậy không chỉ đơn thuần là nguyên nhân về nhân lực.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện